“Ngươi nói gì?”.
Lạt Ngũ Lão vẻ mặt tràn đầy sự tức giận thốt ra.
“Ngươi nói ta giết chết đệ tử La Sát Môn? Đừng có ngậm máu phun người, ngươi thừa biết thời gian này ta không có thì giờ giống như ngươi?”.
“Hay ngươi muốn hai tông môn khai chiến với nhau nên mới vu không ta như vậy?”.
“Ta cần gì phải vu không ngươi? Nếu như không phải đệ tử của Lạc Gia Môn ra tay thì ở nơi này có ai dám ra tay với đệ tử La Sát Môn ta?”.
Đáp lại, Hoành Mạc chỉ thẳng tay về phía Lạc Gia Môn trưởng lão và nói với giọng nói âm trầm nặng nề vô cùng.
“Người muốn khai chiến chính là ngươi mới đúng?”.
“Haha… Hoành Mạc? Ngươi đừng tưởng nói như vậy thì ta sẽ bỏ qua chuyện ngươi ra tay với đệ tử tông môn ta?”.
Lạt Ngũ Lão ánh mắt tràn đầy sự kiên định nhìn lại, nói lớn tiếng.
“Chỉ vừa mới tối hôm qua, đệ tử ta bị kẻ gian giết chết và trong tình cảnh nơi này bị ngũ cấp hung thú tấn côn thì ngoài đệ tử La Sát Môn ra thì còn ai dám ra tay?”.
“Lạt Ngũ Lão, ta tuy là người của ma tông nhưng không làm ra chuyện khiến hai tông môn gây chiến? Ta không dại làm ra điều đó khi bí cảnh sắp sửa mở ra?”.
Hoành Mạc không một chút kiêng dè, trả lời.
“Ngươi mở miệng là ta là người ra tay vậy thì ngươi giải thích cái chết của đệ tử tông môn ta xem?”.
“...”.
Lạt Ngũ Lão nghe thấy vậy thì sắc mặt đột nhiên trầm xuống, ánh mắt lão nhìn chằm chằm Hoành Mạc lộ rõ sự bán tín bán nghi trả lời.
“Ngươi nói đệ tử La Sát Môn cũng bị giết hại?”.
“Ngươi nãy giờ không nghe ta nói hay sao mà còn hỏi?”.
Hoành Mạc hừ lạnh một tiếng, đáp.
“Không thấy ta bây giờ đang đi tra hỏi và tìm kiếm kẻ ra tay giết chết đệ tử tông môn ta sao?”.
“Quả thật khó mà tin được?”.
Lạt Ngũ Lão ánh mắt lộ rõ sự ngờ vực thốt ra.
“Ngươi nghĩ có kẻ nào hoặc thế lực nào dám gây chuyện với cùng lúc hai tông môn sao?”.
“Ta không khiến ngươi phải tin nhưng chuyện này là sự thật? Nếu như ngươi còn không tin thì hỏi những người ở trong thành mà xem?”.
Hoành Mạc không thèm để ý đến nữa liền quay người rời đi.
“Ta không có thì giờ để đôi co với ngươi?”.
“Chậm đã?”.
Lạt Ngũ Lão đưa tay lên ra hiệu dừng lại rồi lớn tiếng, hỏi.
“Ngươi có thể cho ta biết kẻ đã gây ra chuyện này không?”.
“Có khi kẻ đã ra tay cùng là một người nên ta cũng chẳng có gì mà phải giấu?”.
Hoành Mạc quay người nhìn lại, đáp.
“Ta không nhìn rõ dáng dấp của tên đó nhưng toàn thân hắn ta có một màn đen bao phủ và hai con người màu đỏ máu?”.
“Thật sự là thế sao?”.
Lạt Ngũ Lão nghe thấy vậy thì giật mình một cái, ánh mắt lão lộ rõ không thể tin được thốt ra.
“Chuyện này là do một kẻ gây ra? Những gì ngươi mô tả đều giống với hình ảnh ở trong ngọc thạch bị vỡ?”.
“Haha… Đúng là trêu ngươi?”.
Hoành Mạc đột nhiên phá lên cười lớn một tiếng rồi nói với giọng điệu mỉa mai.
“Ta thật sự không ngờ được là có một ngày La Sát Môn và Lạc Gia Môn cùng đi trên một con thuyền? Biết bao nhiêu năm tranh đấu nay phải tìm một tên giết người lại đi chung với nhau?”.
“Lạt Ngũ Lão, ngươi có muốn hợp lực với ta để tìm ra tên đó hay không?”.
“Xì, nghe thấy lời này phát ra từ miệng ngươi khiến ta cảm thấy rùng mình?”.
Lạt Ngũ Lão ánh mắt lộ rõ sự ghét bỏ, thốt ra.
“Ta không cần sự giúp đỡ của ngươi và chính tay ta sẽ tìm ra tên khốn đó rồi giết chết hắn?”.
“Ngươi ở đó mà mơ đi?”.
Hoành Mạc khinh thường cười lạnh mộ tiếng, đáp lời.
“Người tìm ra và giết tên đó là ta nói đúng?”.
Lời nói vừa dứt, cả hai người đồng thời hừ lạnh một tiếng rồi chia nhau ra dò hỏi ở khắp nơi nhưng họ hỏi suốt cả một ngày nhưng không có chút thông tin nào hữu ích cả.
Cùng lúc này, tại khu trung Nam Hoang Sơn Mạch, Đế Nguyên Quân cùng Lâm Tuyết Nhi di chuyển đã hơn nửa ngày và an toàn xâm nhập vào sâu bên trong.
Vì để đảm bảo an toàn và tránh đầu cự xà kia tìm đến, Đế Nguyên Quân quyết định đi một con đường khác xa hơn một chút nhưng có thể đảm bảo việc không bị nó tìm đến.
Dừng chân tĩnh dưỡng tại một hốc núi ở gần đó, cả hai người lấy ra từng viên đan dược hồi phục rồi nuốt xuống.
Cùng với những thứ lấy được từ trong tay của đám người La Sát Môn và Lạc Gia Môn.
Đế Nguyên Quân dùng thần thức xâm nhập vào bên trong để nhìn xem thì thấy ở trong nhẫn trữ vật có không ít đồ tốt.
Lấy ra hết toàn bộ, Đế Nguyên Quân ánh mắt có chút kinh ngạc thốt ra.
“Bọn chúng tuy chỉ là đệ tử ngoại môn nhưng lại có không ít đồ tốt”.
Nhìn ba cuốn Huyền cấp công pháp ở trước mắt, Đế Nguyên Quân có chút hiếu kỳ nhìn lướt qua một vòng thì ánh mắt lộ rõ sự khinh thường.
“Không ngờ tông môn ngũ phẩm lại phát cho đệ tử những loại công pháp yếu kém như thế này? Chẳng trách thân là tông môn lớn mà thực lực của đệ tử không ra gì?”.
Tiếp đó, Đế Nguyên Quân nhìn đống đan dược ở trước mắt thì nở một nụ cười nhẹ, nói.
“Nhưng bù lại, trong tay bọn họ có không ít đan dược tốt.
Chắc đây là thứ bọn họ chuẩn bị để đột phá Thiên Địa cảnh cũng nên?”.
Sau đó, Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn về phía Lâm Tuyết Nhi rồi lên tiếng.
“Nếu như ngươi thấy tham ngộ kiếm ý