Nhìn Lâm Tuyết Nhi đang dần chết đi, Đế Nguyên Quân vẻ mặt tràn đầy sự lạnh lẽo nhìn xuống một cái rồi quay người, hắn cất bước đi vào trong khu rừng và khóe miệng hắn khẽ run lên một cái rồi nói với một giọng điệu lạnh lẽo vô cùng.
“Ngươi không phải Lâm Tuyết Nhi?”
Liếc mắt nhìn về phía trung tâm bí cảnh, ánh mắt Đế Nguyên Quân dần trở nên âm trầm và lạnh lẽo vô cùng.
Bất giác, bầu không khí xung quanh những nơi hắn đi qua bỗng nhiêu đông kết hết cả lại và những thứ tồn tại ở trong đó đều giống như đã chết.
“Ta không cần biết ngươi là ai và là thần hay thánh ở phương nào? Nhưng một khi đã dám lấy người của ta ra để chơi đùa thì ngươi chỉ có một con đường…”.
“Chết?”
Đế Nguyên Quân cất bước từ từ tiến về phía vùng trung tâm của bí cảnh và không thèm để ý đến những thứ xung quanh.
Đế Nguyên Quân vừa đi vừa tản mát khí tức Thiên Địa cảnh của bản thân ra ngoài và câu kéo một lượng lớn thiên địa chi khí khiến hắn hiện tại trông không khác gì một tôn sát thần có thể huyết tẩy tất cả mọi thứ ở trước mặt.
Càng đi, Đế Nguyên Quân càng để lộ vẻ mặt âm trầm và nặng nề vô cùng.
Cùng với đó là hai mắt màu đỏ tươi cùng với một lượng sát ý nồng đậm khiến những thứ xung quanh phải sợ hãi tránh lui.
Bất giác, bước chân Đế Nguyên Quân đột nhiên dừng lại và hắn liếc mắt nhìn xung quanh giống như vừa nghe thấy tiếng gì đó thân thuộc truyền tới.
Ngẩng đầu nhìn lên cao, vẻ mặt Đế Nguyên Quân lộ rõ sự đáng sợ nhưng dần dần, sắc mặt hắn dần trở lại bình thường và với một nụ cười nhẹ ở trên gương mặt.
“Ta quay lại rồi đây?”.
Lúc này ở thực tại, khi cả hai người vừa đặt chân đến nơi này thì Đế Nguyên Quân giống như hóa thành một bức phù điêu đứng chết lặng tại chỗ khiến Lâm Tuyết Nhi cảm thấy lo lắng vô cùng.
Cô mạnh tay lay người hắn và thậm chí còn lớn tiếng kêu gọi nhưng hắn từ đầu đến cuối vẫn làm ra dáng vẻ không hề nghe thấy gì cả.
“Nguyên Quân, Nguyên Quân? Ngươi làm sao vậy?”
Mạnh tay lay hắn tỉnh dậy, Đế Nguyên Quân giật mình bừng tỉnh.
Ánh mắt hắn nhìn qua Lâm Tuyết Nhi rồi nở một nụ cười nhẹ, đáp.
“Ta không sao? Chỉ là vừa rồi ta nhìn thấy một thứ không đáng thấy mà thôi?”
Nhìn từng hạt mồ hôi lạnh đang lăn dài trên gương mặt hắn, Lâm Tuyết Nhi cảm thấy mọi chuyện không dễ dàng giống như những gì Đế Nguyên Quân vừa nói mà thay vào đó là cô có một dự cảm không lành về chuyện này.
Lâm Tuyết Nhi khẽ nhướm mày, ánh mắt cô nhìn Đế Nguyên Quân lộ rõ sự lo lắng, hỏi.
“Ngươi sẽ không giấu ta chuyện gì đúng không?”
“Không hề có chuyện đó?”
Đáp lại, Đế Nguyên Quân thở dài một hơi rồi lắc đầu, ánh mắt hắn nhìn cô lộ rõ sự quan tâm trả lời.
“Chỉ là vừa rồi ta thấy một chuyện kinh khủng thôi, chắc có lẽ nơi này còn ẩn giấu một loại bí mật đáng sợ nào đó nên ta nghĩ hành sự cẩn thận một chút.
Nếu như có chuyện gì xảy ra thì ta không dám chắc có thể bảo toàn được tính mạng”.
Nhìn dáng vẻ nghiêm trọng trên gương mặt Đế Nguyên Quân càng khiến Lâm Tuyết Nhi cảm thấy trong lòng không được yên tâm cho lắm.
Ánh mắt cô vừa lộ rõ sự ngờ vực vừa để lộ sự đắn đo khi nhìn hắn.
Suy nghĩ thêm một lúc, Lâm Tuyết Nhi thở dài một hơi rồi lên tiếng đáp lời.
“Nếu nơi này nguy hiểm như vậy thì ta không cần mạo hiểm tính mạng để tìm kiếm cơ duyên ở đây.
Đối với ta thì việc có cơ duyên là rất tốt nhưng ta không muốn cả hai phải đâm đầu vào trong nguy hiểm”.
“Nếu có thể thì ta muốn rời khỏi đây và tìm kiếm những cơ duyên khác ở ngoài kia”.
Nhìn dáng vẻ lo lắng trên gương mặt Lâm Tuyết Nhi, Đế Nguyên Quân đặt tay lên đầu rồi xoa nhẹ mái tóc mềm mượt của cô rồi nở một nụ cười trấn an, đáp.
“Ngươi không cần quá lo lắng như thế, có ta ở đây nên sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu? Và hơn hết, bí cảnh này khiến ta cảm thấy rất tức giận nên ta muốn làm cho ra nhẽ và khiến kẻ đứng ở đằng sau phải trả giá vì những gì mà hắn ta vừa khiến ta trải qua”.
“Đi thôi?”
Nhìn Đế Nguyên Quân đạp không lao thẳng xuống dưới thung lũng, Lâm Tuyết Nhi chỉ biết thở dài một hơi rồi bộc phát khí tức của bản thân rồi đi theo sau hắn.
Ngay khi vừa đặt chân vào khu rừng, Đế Nguyên Quân nhìn thấy những khung cảnh quen thuộc giống như những gì hắn thấy ban nãy thì sắc mặt dần trở nên âm trầm và có phần tức giận.
Nhìn những dấu chân đi thẳng về cùng một hướng, Lâm Tuyết Nhi khẽ nhíu mày.
“Thật kỳ lạ? Bí cảnh này rộng lớn như vậy nhưng tại sao những người đến trước đều đi về cùng một phía? Ở trung tâm hoặc cuối bí cảnh này có thứ gì đó thu hút những người đó hay sao mà?”.
“Chưa kể, nơi này thật sự quá