Ngay khi vừa đặt chân lên Hoang Đảo, Đế Nguyên Quân cảm nhận được một làn sóng linh khí từ chỗ sâu truyền ra ngoài khiến toàn bộ lông tóc hắn dựng đứng cả lên.
Chỉ một làn sóng nhẹ lướt qua đã khiến toàn bộ chân nguyên trong cơ thể bị khuấy động một cách kịch liệt.
Đưa tay lên cảm nhận mật độ linh khí, Đế Nguyên Quân vẻ mặt tràn đầy sự kinh ngạc thốt ra.
“Thật là khó tin? Ta không ngờ một nơi như thế này lại có lượng linh khí dồi dào đến như vậy? So với ngoại giới thì linh khí nơi này đồng đậm ít nhất cũng phải năm lần?”
“Ta tự hỏi, thứ phát ra làn sóng linh khí này ở nơi sâu nhất Hoang Đảo này là thứ gì? Có lẽ ở nơi đó còn có lượng linh khí nồng đậm hơn nơi này nhiều?”
“Nhưng mà… Một nơi như thế này thì sẽ có không ít hung thú ngự trị, tỷ như đầu ngũ cấp hung thú ban nãy?”
“Đúng là không thể đùa được mà?”
Ngồi xếp bằng, Đế Nguyên Quân lấy ra liên tiếp từng bình đan dược hồi phục nuốt xuống.
Thời gian dần trôi qua, thương thế và lượng chân nguyên hao hụt đã dần trở lại đỉnh phong.
Nghe thấy một tiếng động lạ ở trong những lùm cây, hai mắt Đế Nguyên Quân từ từ mở ra và liếc mắt nhìn về phía đó thì hai hàng lông mày khẽ nhíu chặt lại.
Hắn cảm thấy rất khó hiểu, mặc dù hắn đang trị thương và hồi phục nhưng hắn vẫn không quên tản mát tinh thần lực dò xét ở xung quanh nhưng hắn lại không hề phát giác, mãi cho đến khi nó gây ra tiếng động ở trong bụi cây.
Tiếng động ngày một gần, Đế Nguyên Quân thủ thế chờ đợi.
Hắn đưa mắt nhìn bụi cây lớn rung lắc ngày một mạnh hơn thì sắc mặt dần trở nên trầm xuống.
Mãi cho đến khi bụi cây bị thứ gì đó đẩy ra thì Đế Nguyên Quân mới thở phào được một hơi.
Từ trong bụi cây đi ra, Lâm Tuyết Nhi đầu tóc rối mù và trên hai cánh tay hiện lên từng vết dây leo cào cấu.
Khi nhìn thấy Đế Nguyên Quân đang đứng ở trên bờ biển thì mọi phiền muộn trên gương mặt Lâm Tuyết Nhi đều tan biến hết toàn bộ và thay vào đó là một nụ cười vui mừng.
“Tìm thấy ngươi rồi? Ban nãy ta thấy ngươi bị đầu hung thú đánh bay qua hướng khác nên rất lo lắng, thật may mắn khi ngươi không bị làm sao cả?”
Nhìn dáng vẻ Lâm Tuyết Nhi hiện tại, Đế Nguyên Quân không giấu được mà bất giác nở một nụ cười nhẹ.
“Ta không sao? Nhưng mà tình trạng ngươi hiện tại trông không được tốt cho lắm?”
“A…”.
Lâm Tuyết Nhi nghe thấy vậy thì giật mình một cái, cô lúc này mới để ý bản thân hiện tại trông xộc xệch vô cùng.
Nhanh tay chỉnh lại mái tóc và chỉnh lại y phục ở trên người, Lâm Tuyết Nhi hai gò má ửng hồng nhìn hắn đáp.
“Ngươi không được cười ta?”
“Ta không cười nữa nên ngươi không cần phải gấp gáp như vậy đâu?”
Đợi Lâm Tuyết Nhi sửa soạn thêm một lúc, Đế Nguyên Quân lên tiếng hỏi.
“Không biết ngươi đã thám thính được như gì rồi?”
Đáp lại, Lâm Tuyết Nhi liếc mắt nhìn vào trong khu rừng và nói với một giọng điệu ngưng trọng.
“Ta đi tìm ngươi từ nãy đến giờ nên không tìm hiểu được gì nhiều, trên đường đi tới đây thì ta phát hiện xung quanh đây có không ít hung thú và cấp bậc của chúng đều là tứ cấp trở lên ”.
“Ta tuy chưa tiến vào sâu nhưng ta có cảm giác nơi này tồn tại không ít ngũ cấp hung thú, thậm chí còn có hung thú có cấp bậc cao hơn thế nữa?”
Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì sắc mặt dần trở nên trầm xuống, ánh mắt hắn nhìn vào sâu trong khu rừng lộ ra vẻ ngưng trọng, đáp.
“Dựa vào thực lực của ta và ngươi hiện tại thì cao lắm cũng chỉ có thể đối phó được với tứ cấp đỉnh phong thú nhưng nơi này tồn tại nhiều hung thú như vậy thì ta không thể nào tạo ra nhiều tiếng động được?”
“Nếu như dẫn đến việc bị đám hung thú để ý đến thì hậu quả sẽ rất là khôn lường.
Tốt nhất là nên tránh chúng càng xa thì càng tốt”.
Bất chợt, Lâm Tuyết Nhi chỉ tay dọc theo bờ biển rồi lên tiếng.
“À đúng rồi, ban nãy ta thấy có không ít người đã đặt chân lên đảo và trông tình trạng bọn họ lúc này không được tốt cho lắm.
Có lẽ trên đường đến đây đã bị hung thú phục kích”.
Đế Nguyên Quân khẽ nhíu mày, ánh mắt nhìn theo hướng chỉ tay Lâm Tuyết Nhi, đáp.
“Nơi này hiện thế được ba ngày nên những người đặt chân lên đảo sẽ không ít, ta chỉ e ngại là những người đó có cưởng giả Tinh Cực cảnh dẫn đoàn”.
“Nếu đúng là