Nhìn bóng dáng nữ tử thướt tha và xa lạ đứng chắn trước mặt La Thiên, Hồng Nhi lão giả chỉ tay về phía Lâm Tuyết Nhi rồi quát lớn một tiếng.
“Tiểu cô nương, ta không biết ngươi và La Thiên có mối quan hệ gì nhưng ta khuyên ngươi tốt nhất nên rời khỏi đây trước khi bọn ta đổi ý?”
“Đúng thế, không muốn bị thương thì nhanh chóng rời đi”.
Thượng Thương trưởng lão đứng ở bên cạnh tiếp lời.
“Đây là chuyện riêng của bọn ta với La Thiên cần phải giải quyết, còn ngươi chỉ là người ngoài nên đừng có xía mũi vào”.
Đứng ở ngoài xa, Thanh Lương các chủ nhìn thấy bóng người vừa quen thuộc nhưng lại vừa lạ lẫm thì mừng ở trong thầm.
Trong mắt hắn, Lâm Tuyết Nhi lúc này nhìn trông hơi khác trước, không chỉ diện mạo trở nên đẹp hơn và vóc dáng trở nên yêu kiều hơn trước rất nhiều.
Thứ khác biện mà khiến Thanh Lương các chủ cảm thấy xa lạ nhất chính là khí chất trên người cô phát ra lại khiến hắn cảm thấy một tia áp lực cho dù bản thân hiện tại đã là cường giả Tinh Cực cảnh.
Kẻ từ ngày Đế Nguyên Quân và Lâm Tuyết Nhi tách ra cho đến giờ thì hắn cũng không ngờ được việc sẽ gặp lại cô trong thời điểm như thế này.
Mặc dù trong thâm tâm cảm thấy vui mừng vì có người ra tay tương trợ nhưng cũng có phần lo lắng.
Tuy cảnh giới của cô hiện tại đã là Tinh Cực cảnh nhưng khí tức bộc phát ra ngoài vẫn còn chưa được ổn định vì cô đột phá cảnh giới chưa lâu nên việc đối đầu cùng lúc hai người Tinh Cực cảnh tầng thứ hai là một điều cực kỳ khó khăn.
Không phải vì Thanh Lương các chủ không tin tưởng thực lực của cô mà với tình cảnh như thế này khiến hắn không thể an tâm được.
“Lâm tiểu thư, ngươi cẩn thận một chút? Hai lão già đó không phải dạng tầm thường đâu? Bọn ta giao thủ với chúng được một thời gian nên biết được rất rõ, với thực lực của ngươi hiện tại không phải đối thủ của hai người đó?”
“Nơi này giao cho ta, ngươi mang La Thiên rời khỏi đây nhanh lên?”
Bất chợt, một ý nghĩ trong đầu hắn bỗng lóe lên.
“À đúng rồi, tên tiểu tử đó cũng đến thì ta yên tâm rồi?”
Đám người kia nghe thấy vậy thì liếc mắt nhìn Thanh Lương các chủ lộ vẻ ái ngại.
Tuy hắn và La Thiên đều đang nằm ở trong lòng bàn tay của chúng nhưng đã có không ít lần nghe thấy những lời này từ phía cả hai người.
Bọn họ cảm thấy không hiểu, nữ tử lạ mặt trước mắt cùng người thiếu niên trong miệng Thanh Lương các chủ nhắc đến là ai và cả hai người có thực lực mạnh yếu như thế nào.
Mặc dù rất ngờ vực về chuyện này nhưng nhìn biểu cảm trên gương mặt hắn lại cho thấy sự vui mừng giống như vừa tìm được cánh cửa ở cuối con đường.
Đứng ở ngoài xa, Lâm Tuyết Nhi liếc mắt nhìn về phía Thanh Lương các chủ rồi lên tiếng đáp lời.
“Ta và hắn đã tách nhau ra hơn ba năm nay rồi? Ta hiện tại không biết hắn đang ở đâu nhưng bây giờ không phải lúc để nói đến chuyện này?”
Sau đó, ánh mắt cô chuyển hướng nhìn về phía Hồng Nhi cùng Thượng Thương lão giả bằng một ánh mắt tràn đầy tự tin xen lẫn sự khinh thường và nói với giọng điệu lạnh lùng.
“Thanh Lương các chủ, ngươi nhanh đưa La gia chủ rời khỏi đây trước.
Còn đám người này giao lại cho ta xử lý?”
Nhìn Lâm Tuyết Nhi tràn đầy sự tự tin và trên gương mặt cô không có một chút biểu cảm nào cả thì khiến nội tâm Thanh Lương các chủ cảm thấy kinh ngạc vô cùng.
Ẩn ẩn trong suy nghĩ, hắn cảm thấy cô lúc này trông không khác gì một người hoàn toàn khác và có một cảm giác tin tưởng tuyệt đối nào đó.
‘Đây có còn là Lâm Tuyết Nhi mà ta từng biết nữa không? Cảm giác này khiến ta cảm thấy giống như tên tiểu tử đó?’
Hồng Nhi lão giả nghe thấy vậy thì tức giận vô cùng, ánh mắt lão nhìn chằm chằm Lâm Tuyết Nhi rồi quát lớn một tiếng.
“Rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt? Ta đã cho ngươi cơ hội rời khỏi đây rồi mà không chịu, bây giờ ngươi có quỳ xuống cầu xin là đã quá muộn?”
“Chết đi”.
Nhìn lão giả xông đến, Lâm Tuyết Nhi mặt không đổi sắc, ánh mắt tràn đầy sự lạnh lùng nhìn lão, khóe miệng cô khẽ nhếch lên nở một nụ cười nhẹ, đáp.
“Muốn giết ta? Chỉ dựa vào ngươi?”
Lâm Tuyết Nhi vừa nói vừa đặt nhẹ tay lên chuôi kiếm, cô từ từ bộc phát khí tức của bản thân ra ngoài và sẵn sàng tung chiêu bất cứ lúc nào.
“Ngông cuồng”.
Hồng Nhi lão giả tức giận trừng lớn, lão ta ngưng tụ một lượng lớn chân nguyên vào trong lòng bàn tay rồi hướng thẳng về phía lồng ngực cô mà đánh.
“Chịu chết đi?”
Ngay khi công kích sắp sửa tới gần, ánh mắt Lâm Tuyết Nhi lúc này mới có chút thay đổi.
Trong mắt cô lúc này hiện lên vẻ âm trầm và bộc phát sát ý của bản thân bao trùm khắp cả một vùng rộng lớn khiến bầu không khí ở xung quanh đây bỗng trở nên lạnh lẽo, đáng sợ vô cùng.
Chỉ thấy cô hơi quay người, đầu ngón tay từ từ nắm chặt chuôi kiếm rồi thân ảnh cô đột nhiên lóe lên một cái rồi hóa thành một vệt quang mang bay lướt qua người lão giả và cùng với đó là một đạo kiếm ngân vang lên khiến ai ai nghe thấy cũng phải rùng mình.
Thân ảnh đột nhiên đứng sững lại, Hồng Nhi lão giả từ từ quay đầu và để lộ ra vẻ sợ hãi ở trên gương mặt.
Trong mắt lão, đạo quang mang vừa rồi bay lướt qua khiến lão không thể phản ứng kịp và khi thanh âm kiếm ngân đó vang lên thì mới nhận thức được.
Bỗng, một cảm giác đau nhức ở trên cổ truyền đến và một cảm giác ẩm ướt đang dần tuôn trào ra ngoài.
Hồng Nhi lão giả đưa tay lên chạm nhẹ vào thì thấy máu tươi dính ở trên đầu ngón tay.
Ngay lập tức, cơ thể lão đột nhiên run lên một cái rồi từ từ ngã gục xuống và quả đầu thì nằm lăn lóc trên nền đất mấy vòng.
Cho đến lúc chết, lão ta vẫn không giấu được sự kinh hãi, sợ hãi đến tột độ.
Nhìn thấy một màn này, đám người kia không giấu được sự sợ hãi ở trên gương mặt.
Bọn họ thậm