Nhìn dáng vẻ Vân Diệp hiện tại khiến hắn nhớ đến bản thân mình mấy năm trước.
Bị chính những người thân thích phản bội nhưng hắn vẫn cảm thấy bản thân tốt hơn vì không nhìn cảnh những người máu mủ, ruột thịt bị giết chết ngay trước mắt mà bản thân không thể làm gì.
Hiểu được cái cảm giác đó, Đế Nguyên Quân bất giác thở dài một hơi.
Hắn mặc dù nhận thấy được sự quyết tâm và mong muốn báo thù trong ánh mắt của cô nhưng hắn không thể ra tay trợ giúp một người không mang lại cho hắn bất cứ lợi ích nào cả.
Kể cả hai người có bán mạng vì hắn nhưng nếu thực lực quá yếu thì có bán mạng hay không thì cũng chỉ có một kết quả và sự hy sinh đó chỉ là thừa thãi ở trong mắt hắn mà thôi.
Thêm nữa, hắn đã bị Lý Mộ Viên xem như một kẻ thù không đội trời chúng và muốn giết chết hắn ngay lúc có cơ hội.
Còn Đế Nguyên Quân cũng chẳng suy nghĩ đến việc Lycs Mộ Viên xem bản thân là gì, chỉ cần lão ta không tự mình tìm đến, không kết thành mối thù thì hắn cũng chẳng để tâm đến.
Còn việc của La gia thì hắn cũng không quản bởi vì thực lực của La Thiên không hề kém hơn, thậm chí còn có phần thắng thế.
Nhưng với sự bành trướng của Lý Mộ Viên cùng thế lực thì hắn đã đoán ra được một phần nào đó về tình cảnh của La Thiên hiện tại.
Tuy hắn và La gia không còn ai nợ ai nhưng dựa trên mặt mũi thì La Thiên đã giúp hắn không ít việc và cũng ra mặt những lúc cần thiết.
Chưa kể, La Thiên là người như thế nào thì trong lòng hắn đều đã biết, mặc dù thiên phú tu luyện không quá cao nhưng là một người rất chính trực và có thể tin tưởng được.
Chưa kể, Đế Nguyên Quân còn cần La Thiên giúp hắn không ít việc nên không thể để hắn chết ở trong tay Lý Mộ Viên được.
Nhắm mắt dưỡng thần một lúc, Đế Nguyên Quân từ từ mở mắt thì nhìn thấy cả hai người vẫn còn quỳ ở đó thì thở dài một hơi.
“Hai người đứng dậy cả đi? Chuyện ta có ra tay giúp hay không thì hiện tại vẫn chưa chắc chắn nhưng ta biết có người sẽ đứng ra đối đầu trực tiếp với Lý Mộ Viên nên hai ngươi không cần phải lo lắng”.
“Nếu xét về thực lực thì người đó sẽ không thua kém là bao nhưng tương lai không ai có thể nói trước được.
Nói không chừng, người đó chính là đối số của Lý Mộ Viên cũng nên”.
“Còn việc ra tay thì phải tùy thuộc vào bọn chúng, chỉ cần không đụng phải ta thì ta chẳng để tâm đến.
Còn nếu như không biết sống chết thì… Khà khà…”.
“Về thỏa thuận lúc trước, ta đã đảm bảo sẽ cho ngươi cơ duyên sau khi giúp ta lấy tinh huyết.
Ta có thể giúp ngươi giác tỉnh thiên phú, ta cũng có thể tặng ngươi một cuốn công pháp tu luyện nhưng tất cả phải dựa vào bản thân ngươi mới có thể đạt được?”
“Đa tạ tiền bối”.
Cả hai người kia nghe thấy vậy thì vui mừng, cả hai cúi đầu thi lễ rồi lên tiếng đáp lời.
Quay người nhìn về phía đỉnh núi, Đế Nguyên Quân bất giác thở dài một hơi.
Đối với hắn, việc thu lấy tinh huyết là một chuyện rất dễ dàng và chẳng cần hai người ra tay.
Sở dĩ hắn nói như vậy cũng là vì giúp đỡ La Thiên, giúp hắn tìm kiếm được thêm đồng minh có thực lực.
Chưa kể, hắn còn nhìn trúng thiên phú của Vân Diệp sau khi thức tỉnh hoàn toàn.
Mặc dù không thể sánh bằng Lâm Tuyết Nhi nhưng cũng có thể coi là một người có thực lực không mấy thua kém so với thiên kiêu.
Nhưng để có thể làm được điều đó thì cô cần phải cố gắng nhiều hơn thế nữa.
Không chỉ có thế, ngay cả Lâm Tuyết Nhi hiện tại cũng phải tôi luyện thực lực của bản thân mạnh hơn nữa thì mới có thể đối đầu, sánh ngang được với những thiên kiêu chân chính.
“Xem ra, La Thiên sẽ nợ ta thêm một món ân tình rồi?”
Đi về phía đỉnh núi, Đế Nguyên Quân bị vô vàn hỏa diễm bao trùm và thiêu đốt nhưng hắn lại đi xuyên qua một cách thản nhiên mà không có một chút lo lắng hay sợ hãi nào cả.
Mỗi một nơi hắn đi qua thì hỏa diễm ở xung quanh đều sẽ chủ động tách ra, giống như chúng đang sợ hãi vậy.
Mặc dù không để lộ linh hỏa ra ngoài nhưng thân hỏa diễm đều có cách để nhận biết lẫn nhau.
Kể cả chúng không sinh ra linh trí, biến thành linh hỏa thì việc đối mặt với linh hỏa bậc cao sẽ bị áp chế rất nhiều.
Còn linh hỏa trong người hắn chính Thiên Ma Thần Hỏa, một trong những loại chí cao hỏa diễm và mang trên mình sức mạnh hủy diệt vô cùng kinh khủng.
Mặc dù linh hỏa vẫn còn rất nhỏ bé và còn lâu mới có thể chạm tới ngưỡng cửa đó nhưng nó dù sao vẫn là cấp bậc chí cao nên không thể coi thường được.
Càng đi lên cao, hắn nhìn thấy có không ít người dừng chân tu luyện ở bên cạnh.
Việc mượn hỏa diễm để tôi luyện nhục thân và có thể mượn nó để tôi luyện chân nguyên ở trong cơ thể trở nên tinh thuần, nồng đậm hơn.
Nhìn thấy những người đó, Đế Nguyên Quân trong lòng có chút cảm khái.
“Những người này đúng là không tệ, có thể mượn hỏa diễm để tôi luyện thì xem như cũng có chút cốt cách.
Nhưng những người này vẫn còn kém một chút, nếu như có thiên phú cao hơn thì thực lực sẽ còn mạnh hơn thế này