Tiểu bối tuyệt không nói dối!
Dương Khai gật đầu rồi nở một nụ cười lạnh, ánh mắt nhìn liếc qua hai người trông âm hiểm vô cùng.
Lâm Tuyết Nhi thấy vậy nên sắc mặt của nàng lúc này đã lộ ra vẻ lo lắng, nàng quay đầu nhìn Đế Nguyên Quân như muốn tìm câu trả lời nhưng sắc mặt hắn vẫn hờ hững với những thứ xung quanh, thậm chí hắn còn không thèm nhìn hai vị Thiên Địa cảnh vừa mới đến lấy một lần.
Đổ lão và Tôn lão nhìn về phía hai người, vẻ mặt tức giận tiến lại gần rồi nhìn hai người bằng ánh mắt đằng đằng sát ý.
Đổ lão đứng trước mặt Lâm Tuyết Nhi rồi lạnh giọng hỏi nàng.
“Lời của hắn nói là thật?”.
Lâm Tuyết Nhi giật mình lo sợ, khóe miệng nàng lắp bắp trả lời.
“Ta… ta không biết”.
Đổ lão thấy vậy nên càng trở nên tức giận, lão đánh ra uy áp của Thiên Địa cảnh đè nén lên người Lâm Tuyết Nhi khiến cơ thể nàng run lên kịch liệt, khóe miệng chảy xuống một dòng máu tươi rồi ngã khụy xuống đất.
Ở phía xa, Dương Khai thấy vậy nên từ từ tiến lại, vẻ mặt hả hê nhìn Lâm Tuyết Nhi rồi giễu cợt nói.
“Lâm tiểu thư, đứng trước tiền bối không được vô lễ”.
“Ngoan ngoãn nói ra sự thật thì may ra còn giữ được một mạng”.
Lâm Tuyết Nhi ngẩng đầu lên nhìn Dương Khai với ánh mắt tức giận, nàng không hiểu tên này có thù oán gì với mình mà năm lần bảy lượt gây khó dễ cho nàng.
Nhìn Lâm Tuyết Nhi chật vật, Đế Nguyên Quân đi lên, đứng ở trước mặt thay nàng đón nhận uy áp.
Đổ lão thấy vậy thì vàng thêm tức giận, uy áp Thiên Địa cảnh đánh ra càng ngày càng mạnh.
Đứng dưới sự bảo vệ của Đế Nguyên Quân, Lâm Tuyết Nhi lúc này mới thở nhẹ được một hơi, uy áp đã bị Đế Nguyên Quân chặn lại, ánh mắt lo lắng nhìn hắn mà không nói lên lời.
Đổ lão thấy vậy, vẻ mặt lạnh lùng nói.
“Tiểu tử, ngươi muốn chết hay sao?”.
Đế Nguyên Quân ánh mắt lạnh như băng, sắc mặt hững hờ đáp lại.
“Thân là Thiên Địa cảnh cường giả mà đi làm khó tiểu bối”.
“Ngươi không sợ những người xung quanh cười cho sao?”.
“Tránh qua một bên”.
Đổ lão lạnh giọng quát.
“Ta chỉ muốn hỏi nàng ta”.
“Nếu còn không tránh thì chỉ có con đường chết”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân chỉ nở một nụ cười nhẹ rồi nói.
“Muốn hỏi chuyện của Mã Hồng Tuấn thì ta là người hiểu rõ nhất”.
“Ồ, vậy ngươi nói cho ta xem?”.
Đổ lão thu lại uy áp rồi hỏi.
“Mã Hồng Tuấn đã xảy ra chuyện gì?”.
“Mã Hồng Tuấn chết rồi”.
Đế Nguyên Quân ánh mắt khinh thường nói.
“Ngươi chắc chắn”.
Đổ lão sắc mặt tối sầm xuống nói.
“Là ai giết hắn?”.
Đế Nguyên Quân gật đầu nói.
“Tại sao không chắc chắn được, bởi vì hắn bị ta giết chết”.
Lời nói vừa dứt, toàn trường ngay lập tức trầm xuống, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Đế Nguyên Quân.
Bất chợt, Đổ lão nở một nụ cười lớn nói.
“Hahaha.
Chỉ dựa vào ngươi?”.
“Ta có thể chắc chắn một điều, Mã Hồng Tuấn là người có cảnh giới cao nhất trong những người đi vào bên trong, ngươi nói xem ngươi lấy gì để giết hắn?”.
“Ta nói rồi, ngươi tin hay không thì tùy”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân không một chút biểu cảm nói.
“Giết một con giun dế thôi, cần gì phải nói dối”.
“Ngươi….”.
Đổ lão tức giận, ngay trong lúc đó lão muốn ra tay đánh Đế Nguyên Quân một chưởng nhưng đúng lúc bị Tôn lão chặn lại.
“Đổ lão nhi, chậm đã”.
Tôn lão giữ chặt tay rồi lên tiếng.
“Hừ”.
Đổ lão hừ lạnh một tiếng rồi thu tay.
“Vậy ngươi biết tung tích của Tôn Hồng?”.
Tôn lão lên tiếng hỏi hắn.
“Tôn Hồng, chưa nghe qua bao giờ?”.
Đế Nguyên Quân suy nghĩ một lúc rồi nói.
“Ta giết mấy trăm người nhưng không biết ai tên Tôn Hồng”.
“Nhưng cứ xem như bị ta giết đi”.
“Tiểu tử, cẩn thận không họa từ miệng mà ra”.
Tôn lão ánh mắt trầm xuống nói.
“Có gì mà họa từ miệng mà ra?”.
Đế Nguyên Quân lắc đầu nói.
“Giết giun dế mà thôi”.
“...”.
Tôn lão sắc mặt âm trầm ẩn ẩn có sự tức giận.
“Ngông cuồng”.
Đứng ở ngoài xa, Phùng Bảo nhìn Đế Nguyên Quân ngạo khí nên lắc đầu nở một nụ cười.
“Tiền bối vẫn luôn như vậy”.
“Ngôn từ bá đạo, thực lực mạnh mẽ”.
Còn những người xung quanh, ai ai cũng nhìn hắn với ánh mắt giống như nhìn người chuẩn bị chết, trên gương mặt họ lộ ra một nụ cười chế giễu.
“Tên ngu ngốc này từ đâu đến vậy?”.
“Đứng trước mặt hai vị tiền bối Thiên Địa cảnh mà dám tuôn ra những lời kiêu ngạo”.
“Đúng là không biết sống chết”.
“...”.
Hồng phủ chủ đứng ở bên cạnh, nhìn qua Hoàng phủ chủ nói.
“Hoàng phủ chủ, không ngờ Hà Châu thành có một tên ngu ngốc kiêu ngạo như vậy”.
Hoàng phủ chủ nghe thấy nhưng không lên tiếng trả lời ngay mà đứng nhìn Đế Nguyên Quân với ánh mắt lạnh lẽo.
Bị những người xung quanh cười khinh, nhưng Đế Nguyên Quân cũng không thèm để ý đến.
Thậm chí đối mặt với sát ý của hai vị Thiên Địa cảnh, nhưng hắn vẫn cứ thư thả, giống như hắn không có chút cảm giác lo lắng hay sợ hãi nào cả.
“Tiểu tử, nếu như lời nói là thật thì ngươi chắc đã biết hậu quả như thế nào?”.
Đỗ lão lạnh giọng nói.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân nhìn hai người rồi nở một nụ cười lạnh, ánh mắt không một chút sợ hãi nói.
“Ngươi giết không được ta”.
“Vô tri tiểu nhi”.
Đỗ lão tức giận quát lớn rồi đánh ra một chưởng.
“Vì cháu của ta mà đền mạng”.
Thiên Địa cảnh công kích có uy lực mạnh mẽ vô cùng, ngay khi lão vừa mới quơ tay một cái liền khiến thiên địa như bị bóp méo, một chưởng đánh ra khiến khu vực xung quanh bị rung động mạnh giống như có động đất.
Hoàng phủ chủ thấy vậy liền thở dài một hơi.
“Kiêu ngạo quá mức thì tự chịu hậu quả.”.
Nhìn một cảnh này, những người xung quanh cũng chỉ biết lắc đầu, ai ai cũng trách Đế Nguyên Quân quá tự tin vào bản thân và quá kiêu ngạo nên mới có kết cục này.
Khiến Thiên Địa cảnh cường giả phật lòng thì chỉ có con đường chết mà thôi.
Trái lại với những người khác, Phùng Bảo nhìn cảnh này rồi lắc đầu.
Uỳnh!
Chưởng lực đánh tới, Đế Nguyên Quân gương mặt hững hờ không tránh không né.
Những người xung quanh ai cũng nghỉ hắn đang đứng chịu chết.
Nhưng khi chưởng lực đánh tới, một tiếng động lớn vang lên.
Còn Đế Nguyên Quân vẫn đứng đó, lông tóc không hề bị ảnh hưởng.
“Cái gì?”.
Đỗ lão hai mắt trừng lớn thốt ra.
Đột nhiên, ở trên cao có bốn vị lão giả đạp không lao tới, khí tức trên người họ ai ai cũng là Thiên Địa cảnh và thực lực không thấp hơn hai người thậm chí còn lớn hơn, mạnh mẽ vô cùng.
Chợt một vị lão giả lớn tiếng nói.
“Dừng tay ở đây đi”.
“Thiên Địa cảnh mà đối với hậu bối ra tay, không biết nhục sao?”.
“Thiên Địa cảnh tầng bốn?”.
Đỗ lão hít vào một ngụm khí lạnh thốt.
“Thái thượng trưởng lão”.
Phùng Bảo ngẩng đầu nhìn lên rồi cúi chào một