Liếc mắt nhìn vị trí ghế một cái, sắc mặt Lâm Tuyết Nhi dần trở nên tối sầm lại.
Trong ánh mắt cô hiện lên vẻ không vui và có chút tức giận, cô không cần biết tên nam tử trước mắt này là ai và có thân thế lớn lao như thế nào?
Cô cũng chẳng cần biết hắn ta tài giỏi, có thiên phú cao và năng lực mạnh mẽ đến đâu.
Có lẽ trong mắt những người khác thì tên đó có thể là một thiên kiêu, một người mà biết bao nhiên phái nữ phải để ý nhưng trong mắt Lâm Tuyết Nhi thì hắn ta chẳng là gì cả.
Cô không có thân thế, không có thế lực và cũng chẳng có một nơi nào để dựa lưng nhưng có một thứ còn khiến cô cảm thấy yên tâm, thậm chí là an toàn hơn cả vì sau lưng cô còn có hắn.
Một người có thể vì cô mà làm tất cả, một người vì cô mà không ngại an nguy của bản thân!
Thử hỏi, trên thế gian này còn có người, có thế lực nào nguyện vì cô mà làm như vậy?
Đối với hắn ta thì cô có thể là một thiên chi kiêu tử, một người có nhan sắc tuyệt trần và là một người có phong thái của một bậc cường giả chí cao vô thượng.
Nhưng tất cả cũng chỉ là bề ngoài mà hắn ta nhìn nhận mà thôi.
Nếu như cô của trước đây thì hắn ta sẽ để ý hay sẽ nhìn cô chỉ bằng nữa ánh mắt, vừa khinh thường và vừa dè bỉu?
Không như hắn ta, Đế Nguyên Quân từ khi đến Lâm gia thì đã nhìn nhận và biết cô lúc đó như thế nào nhưng hắn chưa một lần lên tiếng chê bai hay làm ra vẻ khinh thường.
Mà trái lại, hắn không chỉ ở bên cạnh bảo vệ, cứu vớt cô khỏi số phận và cho cô có một cuộc sống mới.
Nếu như không có hắn thì cô đã không có ngày hôm nay.
Trong mắt cô thì Đế Nguyên Quân chính là nam nhân tốt nhất, cô mặc kệ đối phương có là thiên chi kiêu tử, đế tử hay người có thế lực siêu cường nào đó.
Tất cả đều không thể sánh bằng và không có một ai có thể thay thế được vị trí của hắn.
Đối với tên nam tử trước mắt, Lâm Tuyết Nhi thậm chí không xem trọng, một kẻ như thế không xứng đáng nhập nhãn quan của cô.
Nhận thấy đối phương đang có ý định với mình, Lâm Tuyết Nhi nhìn hắn ta với một ánh mắt tràn đầy sự khinh thường cùng một nụ cười đầy chế giễu, nói.
“Bọn ta có sáu người mà ngươi chỉ xếp vị trí cho một mình ta? Ngươi đây là đang để ý ta hay là đang khinh thường những người khác?”
Thanh âm cô dần trở nên nặng nề và có phần gắt gỏng.
“Nếu đúng là thế thì ta không ngồi?”
Những người khác nghe thấy vậy thì tức giận đập bàn đứng dậy, bọn họ chỉ tay về phía Lâm Tuyết Nhi rồi lớn tiếng quát.
“Dám từ chối lời mời của công tử? Ngươi đang tự mình tìm chết?”
“Ngươi biết có rất nhiều người muốn được công tử nhà ta để ý nhưng chưa một lần thành công, cò ngươi là người đầu tiên được công tử để ý và có nhã ý.
Ngươi không chỉ từ chối mà còn trả lời với giọng điệu như thế?”
“Ngươi có biết nhiều nữ nhân cam nguyện quỳ gối để được công tử nhà ta thưởng thức hay không?”
“...”.
Ngồi ở trên cao, tên nam tử nghe những người khác nói thế thì gật gù đồng ý và trên gương mặt gợi lên một ý cười.
Nhưng mà hắn không ngờ được rằng, những thứ mà hắn cảm thấy thích thú này ở trong mắt Lâm Tuyết Nhi chẳng khác gì một trò hề.
Liếc mắt nhìn lên, Lâm Tuyết Nhi vẻ mặt khinh thường nhìn hắn ta rồi lên tiếng.
“Ngươi nghĩ ai cũng tầm thường giống như vậy sao? Nếu trong lòng ngươi đang thỏa mãn những gì mấy người này nói thì thật là đáng khinh”.
“Ta còn tưởng ngươi sẽ có gì khác biệt so với những nam nhân tầm thường nhưng mà ta đã lầm”.
“So với ngươi thì ta còn gặp nhiều người tốt đẹp hơn ngươi gấp trăm ngàn lần?”
Bị Lâm Tuyết Nhi khinh thường, sắc mặt của tên nam tử dần trở nên trầm xuống và trong ánh mắt hiện lên vẻ tức giận.
Hắn không ngờ được rằng, bản thân lại bị một nữ tử không có thân thế, thế lực hạ thấp như vậy.
Tuy trong lòng đã nỗi lên không ít gợn sóng nhưng hắn vẫn cố gắng kiếm chế lại cảm xúc của bản thân.
‘Nữ nhân khốn kiếp, được ta xem trọng thì xem như phúc phận của ngươi? Nhưng ngươi hết lần này đến lần khách đều không để ta vào trong mắt? Đợi đến khi ta nắm ngươi vào trong lòng bàn tay xem ta có chơi chết ngươi hay không?’
“Người đâu, chuẩn bị cho ta thêm năm cái ghế nữa?”
Lúc này, hắn ta liếc mắt nhìn ra bên ngoài cửa và lớn tiếng hạ lệnh.
Sau đó, ánh mắt hắn nhìn xuống và nở một nụ cười hòa nhã, đáp.
“Là ta suy nghĩ không thấu đáo nên mong các vị đừng để ý quá?”
“...”.
Khác với dự tính ban đầu, hắn còn tưởng bản thân sẽ khiến Đế Nguyên Quân và Lâm Tuyết Nhi phải trả giá vì những hành động cùng với lời nói thóa mạ trước đây nhưng kể từ khi chứng kiến khả năng cùng với diện mạo bị một tấm vải mỏng che đi nửa gương mặt thì ánh mắt hắn nhìn cô đã thay đổi.
Việc bản thân hắn ta tài giỏi và được người người ca tụng là thiên kiêu, có cơ duyên nhận được truyền thừa siêu cấp ở trong bí cảnh nên một khi thoát ra ngoài thì con đường phía trước sẽ rộng mở hơn bao