Sát ý của ngươi nặng quá?!
Cả năm người nghe thấy vậy thì giật mình, bọn họ liếc mắt nhìn xung quanh như muốn tìm một ai đó nhưng không thể phát hiện.
“Khặc… Khặc…”
Nhưng đúng lúc này, tại khoảng cách gần một trăm trượng bỗng vang lên một tràng cười đầy man rợ.
Nó kinh khủng tới mức mà cả năm người run lên một cái, toàn bộ lông tóc đều dựng đứng cả lên và ớn lạnh đến mức mà sởn cả gai gốc.
Quay người liếc mắt nhìn về phía tiếng cười phát ra, cả năm người chỉ nhìn thấy một khoảng không vô tịch không có bất cứ sự tồn tại nào cả.
Nhưng khi họ còn ngờ vực thì đột nhiên, ở trên cao như có một tấm màn rủ xuống và để lộ một lão bà lưng gù với mái tóc trắng bạc che kín cả gương mặt.
Không đợi năm người kịp phản ứng lại, Đế Nguyên Quân bất giác nở một nụ cười lạnh, nói.
“Vậy là ngươi đã đưa ra quyết định?”
Đáp lại, lão bà liếc mắt nhìn hắn, nhìn dáng vẻ thong dong như không có chuyện gì xảy ra, ẩn sâu trong mắt là một vẻ hững hờ dững, dưng và chẳng có chút lo lắng nào cả.
Điều này khiến bà ta cảm thấy có chút nghi ngờ và cảm thấy rất khó hiểu.
Bất giác, trong mắt lão bà dần hiện lên dáng vẻ ngưng trọng và có chút lo lắng.
Chẳng nhẽ hành động của bản thân đều bị hắn nắm rõ trong lòng bàn tay?
Nhưng cho dù là thế thì lão bà cũng chẳng cảm thấy lo lắng quá nhiều, sỡ dĩ bà ta tự tin như vậy là vì cảnh giới của hai người quá cách biệt.
Tuy chỉ cách hai tiểu cảnh những mỗi cái đều khác biệt vô cùng.
Trong mắt lão bà, cho dù Đế Nguyên Quân có là thiên kiêu hay trên người ẩn giấu bí mật động trời nào đó thì cũng chỉ khiến bà ta càng thêm hưng phấn và mong muốn đoạt được mà thôi.
Gạt bỏ đi những suy nghĩ ở trong đầu, lão bà nhìn hắn, ánh mắt hiện lên vẻ tham lam, đáp.
“Ngươi tưởng ta sẽ sợ hãi trước lời đe dọa của một tên tiểu tử hay sao?”
“Ngươi không biết ma tu sẽ có phản ứng như thế nào khi bị người khác khinh thường và buông những lời hạ thấp đó chứ?”
“Càng nói thế thì ta càng muốn bắt ngươi rồi moi ra hết tất cả bí mật và biến ngươi trở thành con rối tốt nhất?”
Đáp lại, Đế Nguyên Quân không cảm thấy lo lắng mà thay vào đó là một nụ cười nhẹ trên gương mặt.
“Ngươi nghĩ ta khờ dại đến mức đi khích bác ngươi mà không có bất cứ sự tính toán nào cả sao? Ngươi đâu là quá tự tin vào bản thân hay tự cho mình lúc nào cũng đúng?”
“Cũng giống như ngươi, ta ban đầu cũng chỉ để ý chứ không mong muốn gì nhưng mà ngươi đã đến thì ta cũng nên suy nghĩ lại?”
Lão bà nghe thấy vậy thì nhíu mày, ánh mắt hiện lên vẻ ngờ vực.
Ánh mắt bà ta cứ nhìn chằm chằm Đế Nguyên Quân và trong đầu thầm nghĩ.
Tuy không hiểu ý của hắn nhưng trong thâm tâm lão bà bỗng phát ra một cảm giác nguy cơ nhưng đã nhanh chóng gạt bỏ những suy nghĩ đó.
“Ta mặc kệ ngươi có tính toán hay thủ đoạn gì? Đợi ta bắt ngươi vào trong lòng bàn tay thì xem ngươi còn ăn nói hàm hồ như thế này được nữa không?”
Lời nói vừa dứt, bà ta vung tay hiệu triệu mười con rối từ trong ống tay áo.
Chỉ thấy lão bà chỉ tay về phía đám người rồi quát lớn một tiếng.
“Giết”.
Ngay lập tức, mười con rối xông thẳng về phía sáu người giống như những con thiêu thân đang đâm đầu vào chỗ chết.
Nhìn đám con rối đánh tới, Đế Nguyên Quân lên tiếng.
“Đám con rối này giao lại cho các ngươi còn bà ta thì để mình ta là đủ rồi?”
Lời nói vừa dứt thì thân ảnh Đế Nguyên Quân chợt lóe lên một cái rồi biến mất ngay trước mắt đám người và thình lình xuất hiện ngay trước mặt lão bà và cách đó chưa đến mười trượng.
Bốn mắt nhìn nhau, cả hai người không hẹn mà đánh.
Lão bà bộc phát chân nguyên nồng đậm trên người hóa thành những đợt hắc vụ bao bọc lấy cơ thể và không ngừng bành trước ra xung quanh rồi từ từ nuốt chửng hắn vào bên trong như muốn ngăn cách cả hai người với những thứ ở bên ngoài.
Nhìn thấy một màn này, Đế Nguyên Quân chỉ nở một nụ cười nhẹ và xem như không có gì.
“Ngươi chỉ có chừng này thủ đoạn thôi sao?”
Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân đồng thời bộc phát khí tức của bản thân ra ngoài.
Tuy cảnh giới của hắn chỉ là Tinh Cực cảnh tầng thứ nhất nhưng khí tức trên người lại khủng bố vô cùng.
Chỉ mỗi việc bộc phá khí tức thì hắc vụ của lão bà dường như cũng bị chấn động và trở nên hỗn loạn.
Chứng kiến một màn này khiến ánh mắt của lão bà dần trở nên âm trầm vào có phần ngưng trọng.
“Thì ra ngươi vẫn đang ẩn giấu sức mạnh lớn như thế này? Thảo nào thiếu chủ lại để các ngươi rời đi dễ dàng như thế?”
“Nhưng ngươi tưởng bản thân có khí tức mạnh thì sẽ thoát khỏi hắc vụ của ta sao? Đừng có mơ”.
Vừa dứt lời, lão bà gõ nhẹ cây trượng trong tay vào không khí thì ở sau lưng bỗng hiện lên từng đạo hắc sắc xiềng xích lao thẳng về phía Đế Nguyên Quân rồi sau đó cuốn chặt lấy hắn.
Nhìn thấy hắn không có bất cứ phản ứng, lão bà lầm tưởng hắn đã buông tay chịu trói trước lực lượng của bản thân nên khoái chí cười lớn một tiếng.
“Haha… Ta còn tưởng ngươi có thể chống trả được