Khác với những người khác khi bị bao vây và đối mặt với sự công kích liên tục bởi ba người thì sẽ rơi vào thế hạ phong hoặc phải chống đỡ một cách chật vật.
Nhưng đối với Lý Mộ Viên thì khác, hắn từ đầu cho đến cuối vẫn làm ra dáng vẻ thản nhiên như không có chuyện gì.
Chỉ thấy hắn dễ dàng tránh né được từng quyền từng chưởng rồi liên tục phản công và đẩy lùi cả ba người.
“Các ngươi chỉ có chút thực lực này thôi sao?”
Lý Mộ Viên đứng chắp tay và dùng ánh mắt đầy khinh thường về phía cả ba người rồi nói với một giọng điệu đầy đắc ý.
Đế lúc này, cả ba người mới dần nhận ra một điều là Lý Mộ Viên không phải dạng tầm thường khi sử dụng đan dược để nâng cao thực lực.
Đến lúc này thì họ mới biết được thực lực của hắn ta hiện tại không phải vì đan dược mà đạt tới.
Thử hỏi, có một ai sử dụng đan dược để gia tăng thực lực và cảnh giới lại có thể duy trì đến mấy trăm chiêu mà không rơi vào thế hạ phong như thế này?
Cảm thấy khóe miệng có chút đắng chát, Hồng Vận Thành lộ vẻ ngưng trọng trên gương mặt và thốt ra.
“Là do ta đã tính toán sai?”
“Lý Mộ Viên, ta thật không ngờ ngươi lại giấu kỹ đến như vậy?”
Đáp lại, Lý Mộ Viên cao ngạo cười lớn một tiếng rồi lên tiếng.
“Haha… Chuyện ngươi suy tính sai thì có liên quan gì đến ta? Ngươi tưởng ai cũng sẽ có suy nghĩ theo một hướng giống như ngươi hay sao?”
“Đúng là ta giấu kỹ thì đã làm sao? Chẳng qua ngươi không có cái tài để nhìn thấu suy tính của ta thôi?”
“Đúng là thế thật?”
Bất giác, Hồng Vận Thành nở một nụ cười nhẹ, nói.
“Là tại ta tài không bằng người? Nhưng mà ngươi cũng đừng đắc ý quá sớm vì trận chiến chỉ mới bắt đầu mà thôi?”
Nói xong, khí tức trên người Hồng Vận Thành thình lình bộc phát và trở nên mạnh bạo hơn trước gấp nhiều lần.
Chỉ thấy trên mái tóc hắn ẩn ẩn có từng sợi tóc đen đang dần ngả qua màu trắng và trong ánh mắt hiện lên vẻ mệt mỏi vô cùng.
Nhìn dáng vẻ Hồng Vận Thành hiện tại, Lý Mộ Viên khẽ cau mày và trong ánh mắt hiện lên vẻ không ngờ.
“Dùng tinh lực để đổi lấy thực lực và gia tăng cảnh giới tạm thời? Quả không hổ là Hồng gia chủ, vì có thể đạt được mục đích mà không màng đến sự an nguy của bản thân”.
“Nhưng ngươi đừng nghĩ rằng mọi chuyện sẽ theo ý mà các ngươi mong muốn?”
Lý Mộ Viên vừa nói vừa thay đổi sắc mặt, sau đó bộc phát toàn bộ khí tức của bản thân ra ngoài giống như một cơn phong bạo quét ra xung quanh.
Tiếp đến, hắn ta chỉ tay về phía ba người rồi lạnh giọng, nói.
“Ta tự hỏi, liệu ngươi có thể thiêu đốt tinh huyết của mình được đến bao giờ?”
Lời nói vừa dứt, Lý Mộ Viên giẫm mạnh chân một cái rồi xông thẳng về phía ba người và đồng thời đánh ra một đạo chưởng ấn.
Liếc mắt nhìn Lý Mộ Viên đánh tới, Hồng Vận Thành cười khẩy một tiếng.
Hắn vừa nói vừa bộc phát toàn lực xông lên chống trả.
“Không cần ngươi quan tâm?”
Ngưng tụ một lượng lớn chân nguyên vào trong lòng bàn tay, Hồng Vận Thiên bỗng dừng lại, chân phải giẫm mạnh khiến mặt đất xung quanh rung chuyển một cách kích liệt rồi gồng mình đánh ra song quyền.
Oanh!
Quyền chưởng giao phong kịch liệt bộc phát ra từng đợt sóng xung kích quét ra xung quanh.
Nhìn một kích mang bảy phần lực bị ngăn lại một cách dễ dàng, Lý Mộ Viên nhìn về phía Hồng Vận Thiên rồi khẽ nhíu mày.
Ngay khi hắn định thốt ra điều gì đó thì sau lưng bỗng truyền đến một đợt khí lạnh và một cảm giác nguy hiểm đang dầm ập tới.
Thình lình xuất hiện sau lưng Lý Mộ Viên, Trượng lão và hồng Vận Thiên đồng thời phát lực.
Cả hai người cùng lúc đánh ra một quyền nhưng đã bị Lý Mộ Viên đoán trước được.
Ngay lúc công kích sắp sửa đánh tới, Lỹ Mộ Viên thu lực và giẫm mạnh chân nhảy lên cao để tránh né.
Sau đó, hắn giẫm mạnh chân lên vai hai người rồi đạp mạnh một cái khiến cả hai ngã mạnh xuống đất còn hắn thì mượn lực lao lên cao.
Chưa dừng lại ở đó, Lý Mộ Viên dứt khoát quay người và đánh ra một đạo chưởng ấn mang theo toàn bộ thực lực đánh xuống.
Nếu như hai người không kịp tránh thì chỉ có một con đường chết mà thôi!
Lúc này, Hồng Vận Thành nhìn thấy mọi chuyện không ổn thì tiếp tục thiêu đốt tinh huyết và lao thẳng về phía hai người.
Trên đường lao tới, Hồng Vận Thành đánh ra một chưởng hướng thẳng về phía công kích đang đánh xuống và quát.
“Đừng hòng”.
Nhìn công kích bị đánh đổi hướng, Lý Mộ Viên liếc mắt nhìn về phía Hồng Vận Thành, quát.
“Ngươi thật phiền phức?”
“Ta còn định chơi đùa hai người này rồi mới giải quyết ngươi sau? Nhưng nếu ngươi đã tự mình muốn chết đến thế thì ta thanh toàn?”
“Đợi sau khi ta giết được ngươi thì hai người đó chẳng phải con cá nằm trên thớt hay sao?”
Quay người đạp không lao thẳng về phía Hồng Vận Thanh, Lý Mộ Viên lộ rõ sự tức giận trên gương mặt và hai mắt hiện lên từng sợi tơ máu.
Cùng với sự dữ tợn trên gương mặt, Lý Mộ Viên cắn răng bộc phát toàn lực.
Chỉ thấy lồng bàn tay phải hắn hướng xuống và ngưng tụ một đạo kình khí xoay vòng rồi đánh