Ôm chặt thi thể cha, Hồng Vận Thiên vẻ mặt hiện rõ sự bi thương.
Hai hàng nước mắt trên gương mặt cứ thế lăn dài trên gương mặt.
Trong giây phút đó, mọi thứ trước mắt hắn gần như sụp đổ, một cảm giác đau đớn thấu tận tâm can dần bao trùm lấy tâm trí và quả tim như bị một bàn tay vô hình nào đó bóp nghẹt.
Đặt thi thể cha nằm thẳng xuống, Hồng Vận Thiên gồng mình đứng dậy, vẻ mặt âm trầm liếc nhìn về phía Lý Mộ Viên với một ánh mắt căm phẫn tới cùng cực.
Biến sự đau khỗ thành sức mạnh, Hồng Vận Thiên nghiến chặt răng khiến một dòng máu tươi chảy xuống rồi hét lớn một tiếng.
Thình lình, khí tức trên người hắn ta giống như một cơn phong bạo quét ra ngoài và đang không ngừng tăng lên.
Chỉ trong nháy mắt, thực lực của hắn đã quay lại đỉnh phong và đang không ngừng tăng lên.
Chẳng mấy chốc, cảnh giới hắn hiện tại đã đạt tới tầng thứ sáu trung kỳ và hư ảnh Kim Bằng Điểu to lớn hiển hiện với đôi cánh lớn đang chấn động.
Siết chặt hai nắm tay, Hồng Vận Thiên căm phẫn lão về phía Lý Mộ Viên và quát.
“Lý Mộ Viên, ta sẽ giết ngươi?”
Ngưng tụ hai đạo chân nguyên vào trong lòng bàn tay, Hồng Vận Thiên liên tiếp đánh ra mười đạo quyền kinh thẳng hướng về phía Lý Mộ Viên mà đánh với một quyền như thế đều mang trên mình uy lực khủng bố vô cùng.
Nhìn Hồng Vận Thiên đánh tới, Lý Mộ Viên khẽ cau mày, trên gương mặt hiện rõ sự kinh hãi rồi thốt ra.
“Hồng Vận Thiên? Cho dù ngươi thiêu đốt tinh huyết thì cảnh giới vẫn còn thấp hơn ta? Muốt giết ta? Chỉ dựa vào ngươi?”
Nói xong, Lý Mộ Viên bộc phát ra toàn bộ lực lượng, hắn dứt khoát quay người rồi lao thẳng về phía Hồng Vận Thiên mà đánh.
Trên đường lao đến, hắn ta vung tay đánh ra mười đạo chưởng ấn hướng thẳng về phía quyền kình và bản thân thì lao thẳng về phía Hồng Vận Thiên.
Oanh!
Liên tiếp, từng thanh âm va chạm kịch liên vang lên và bộc phát từng đợt dư âm khủng bố vô cùng.
Từng đạo công kích va chạm mãnh liệt không bên nào chịu yếu thế rồi bùng nổ thành từng tiếng nổ lớn rồi triệt tiêu lẫn nhau.
Còn về phía hai người, Lý Mộ Viên nhờ vào khả năng của đan dược nên thực lực của hắn ta hiện tại đã quay trở lại đỉnh phong còn Hồng Vận Thiên thì mượn sức mạnh của huyết mạch và sự căm phẫn để gia tăng thực lực nên cả hai người gần như cân tài cân sức.
Liên tiếp, hàng chục hàng trăm chiêu được hai người tung ra nhưng không một ai chịu yếu thế.
Khác với sự nhàn nhã, công kích có phần trầm sâu của Lý Mộ Viên, Hồng Vận Thiên lúc này giống như hóa thành một đầu hung thú vừa mãnh liệt vừa mạnh mẽ và điên cuồng vô cùng.
Từng đạo công kích của hắn đều mang trên mình sát cơ vô cùng to lớn và chỉ cần sơ sẩy một chút thì Lý Mộ Viên cho dù có mạnh đến đâu cũng không thể chịu được.
Đưa tay ngăn lại công kích, Lý Mộ Viên vung chân đá bay Hồng Vận Thiên ra xa rồi nói với một giọng điệu đầy khinh thường.
“Nếu như ngươi giữ được sự bình tĩnh như lúc đầu thì ngươi chính là sự uy hiếp rất to lớn nhưng với tình trạng của ngươi hiện tại thì chẳng khác gì một con thú điên loạn, tấn công loạn xạ”.
“Ngươi nghĩ dựa vào sự điện loạn như thế này mà muốn giết ta? Đúng là nực cười?”
“Ngươi câm miệng”.
Đạp không ổn định cơ thể, Hồng Vận Thiên nghiến chặt răng, trên gương mặt hiện lên từng sợi gân xanh và từ sợi tơ máu hiện lên ở trong mắt.
Sau đó, hắn tiếp tục thiêu đốt tinh huyết để bộc phát lực lượng rồi tiếp tục xông lên.
Hai tay hóa ưng trảo và được một lượng chân nguyên khủng bố bao trùm, hư ảnh đôi cánh lớn ở sau lưng hắn chấn động mạnh một cái liền lao vút về phía Lý Mộ Viên với một tốc độ nhanh đến mức mà trong mắt hắn ta chỉ kịp nhìn thấy một vệt quang mang đang lao đến.
Không kịp phản ứng, Lý Mộ Viên bị ưng trảo đánh trúng và trên ngực hiện lên ba cái lỗ máu lớn.
Trong giây phút vừa rồi, nếu như hắn ta không kịp đưa ray ra bắt lấy cổ tay của Hồng Vận Thiên thì một kích vừa rồi đã đánh xuyên qua lồng ngực.
Lý Mộ Viên khẽ nhíu mày, trên gương mặt hiện rõ sự đau đớn.
Hắn ta nghiến chặt răng rồi hít vào một ngụm khí lạnh và sau đó quát lớn.
“Hồng Vận Thiên?”
Hắn ta vừa quát vừa bộc phát toàn bộ thực lực, hai tay nắm chặt cổ tay Hồng Vận Thiên và bóp chặt.
Răng rắc!
Liên tiếp, từng thanh âm xương cốt nứt vỡ vang lên.
Hồng Vận Thiên đau đớn hét lên một tiếng nhưng rất nhanh liền gạt bỏ cảm giác đó qua một bên.
Chỉ thấy hắn cắn chặt răng, tay trái đưa lên, năm đầu ngón tay hóa thành ưng trảo đâm thẳng về phía cổ họng Lý Mộ Viên.
Cảm nhận được một cổ nguy cơ to lớn đang ập tới, Lý Mộ Viên dùng lực hất tay phả Hồng Vận Thiên ra ngoài rồi dùng chân đá mạnh khiến hắn rơi xuống từ trên cao và đập mạnh lưng xuống mặt đất tạo thành một cái hố sâu.
Cúi đầu nhìn xuống ba lỗ máu ở trên ngực, Lý Mộ Viên rùng mình phun ra một ngụm máu tươi.
Hắn ta không thể ngờ được rằng, Hồng Vận Thiên vậy mà tung ra một chiêu hiểm đến như thế.
Nếu như hắn không kịp phản ứng và ngăn lại thì mạng của hắn hiện tại có lẽ đã mất rồi.
Đưa tay lên ôm ngực, Lý Mộ Viên vẫn không giấu được sự kinh hãi của mình.
Ánh mắt hắn nhìn xuống phía bên dưới và để lộ ra sự tức giận rồi thốt ra.
“Hồng Vận Thiên, ngươi hay lắm? Nhân lúc ta lơ là liền tung ra hiểm chiêu như thế, nếu như ta vừa rồi không phản ứng kịp thời thì bây giờ đã chết dưới tay của ngươi?”
“Nhưng đó chỉ là một lần sơ sẩy của ta mà thôi, ngươi bây giờ đừng mong ta để lộ sơ hở một lần nào nữa?”
Ánh mắt dần trở nên nguội lạnh, Lý Mộ Viên giẫm mạnh chân đạp không lao xuống với hai tay ngưng tụ một lượng lớn chân nguyên tạo thành hai quả cầu rồi sau đó ném xuống.
Nhìn hai quả cầu đánh tới, Hồng Vận