Ngươi đây là muốn chọc cười ta trước khi chết hay sao?!
Lao nhanh về phía hai người, Lý Mộ Viên vung tay ngưng tụ chân nguyên tạo thành hai quả cầu nhỏ rồi đánh ra hai đạo công kích và sau đó lão lên.
Nhìn công kích khủng bố đánh tới, sắc mặt của cả hai người chợt biến và trong ánh mắt hiện lên vẻ ngưng trọng vô cùng.
Tuy đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ trước nhưng khi đối mặt thì cả hai vẫn không giấu được sự kinh sợ trước thực lực đáng sợ của Lý Mộ Viên.
Đồng thời bộc phát toàn bộ chân nguyên, cả hai người hợp lực đánh ra một chưởng hướng thẳng về phía hai quả cầu mà đánh.
Oanh!
Thanh âm va chạm kịch liệt vang lên và bộc phát một tiếng động cực lớn khiến mặt đất xung quanh bị nứt ra thành từng mảng lớn.
Vừa ngăn chặn được một kích, cả hai người lúc này mới thở phào được một hơi nhưng một cảm giác nguy hiểm khác rất nhanh đã ập tới.
Ngẩng đầu nhìn lên cao, cả hai người nhìn thấy một bóng người chợt lóe lên và một bàn tay lớn đang thướng thẳng về phía đầu mà chộp.
Không kịp phản ứng, cả hai người bị bàn tay nắm chặt đầu rồi ấn mạnh một cái khiến họ bị ngã ngửa ra sau.
Chưng dừng lại ở đó, Lý Mộ Viên tiếp tụng giẫm chân đẩy mạnh cơ thể lao thẳng về phía trước và kéo theo đó là cả hai ma sát mạnh với mặt đất tạo thành hai cái rãnh lớn.
Cố gắng vùng vẫy, dùng tay đánh mạnh để thoát ra nhưng bàn tay của Lý Mộ Viên cứng giống như một cái bàn thạch sừng sững và cứng cáp vô cùng.
“Vùng vẫy yếu kém?”
Nhìn cả hai đang liều mình để thoát ra, Lý Mộ Viên khinh thường nở một nụ cười đầy khinh thường nói.
“Nếu đã muốn thoát thì đơn giản, chỉ cần hai ngươi cầu xin thì ta sẽ không ngần ngại mà đồng ý?”
Hai tay nắm chặt cổ tay Lý Mộ Viên, La Thiên nghiến chặt răng rồi thốt ra với một giọng điệu đầy tức giận.
“Muốn ta cầu xin? Ngươi đừng có mơ?”
Nói xong, La Thiên căn răng phát lực.
Chỉ thấy hắn hét lớn một tiếng rồi bộc phát toàn bộ khí tức ra ngoài rồi sau đó cong người, dùng hai chân đá mạnh về phía bụng Lý Mộ Viên khiến hắn ta lùi ra sau mấy bước và thành công thoát ra.
“Ta thật không ngờ? Ngươi vậy và vẫn còn có sức như vậy?”
Đưa tay phủi nhẹ phần y phục dính bụi, Lý Mộ Viên cười khẩy, nói.
“La Thiên, nếu như số phận không đẩy ngươi vào trong tay của ta thì tương lai của ngươi ắt hẳn sẽ trở thành một cường giả có thực lực rất mạnh.
Nhưng đáng tiếc thay, ngươi đã trở thành hòn đá lón đường cho ta đi qua mà thôi?”
“Cho dù ngươi có vùng vẫy như thế nào thì cũng chỉ có một kết quả mà thôi?”
Giẫm mạnh chân lao thẳng tới, Lý Mộ Viên vung tay hướng thẳng về phía cổ La Thiên mà bóp.
Ngay lúc bàn tay hắn ta còn cách chưa đến một cái găng tay thì đột nhiên có hai bàn tay nắm chặt lấy cổ tay của Lý Mộ Viên rồi kéo qua một bên và sau đó là liên hoàn từng quyền của La Thiên đánh thẳng về phía lồng ngực khiến hắn ta không kiềm được mà run lên mấy cái.
“Hai ngươi…”.
Lý Mộ Viên tức giận quát lớn.
Bộc phát ra chân chính thực lực, hắn ta giẫm mạnh chân khiến mặt đất trực tiếp nứt ra thành từng mảng lớn và từng cột bụi đất mang theo một cổ dư lực khủng bố quét ra xung quanh.
Cả hai người vì đứng ngay gần đó nên không kịp tránh né nên bị cột bụi đất đánh văng ra xa hàng chục trượng và máu tươi trên khóe miệng thì ẩn ẩn chảy ra.
Lùi thêm mấy bước nữa mới có thể ổn định được cơ thể, La Thiên hơi cúi người, ánh mắt nhìn Lý Mộ Viên dần trở nên nguội lạnh.
‘Chết tiệt, phải làm sao mới có thể chống lại hắn ta đây?’
La Thiên vừa suy nghĩ vừa nhìn chằm chằm Lý Mộ Viên.
Đứng ở bên cạnh, Thanh Lương các chủ cũng giống y nguyên bộ dạng đó, hắn cũng đang suy nghĩ rất nhiều và cố để tìm được cách thoát ra được nghịch cảnh như thế này.
Biết cả hai người dù có hợp lực thì vẫn không phả là đối thủ của hắn ta nên cả hai người dứt khoát quay người.
Không lựa chọn đối đầu trực tiếp mà chia ra hai hướng để bỏ chạy.
Nhìn cả hai người, Lý Mộ Viên nhếch mép thốt ra.
“Biết đánh không được thì chạy? Hai ngươi có suy nghĩ rất dứt khoát nhưng mà đáng tiếc thay?”
“Thực lực ta ngươi quá cách biệt nên ngươi cho dù có bỏ chạy đi tới đâu đi nữa thì không thể toát khỏi lòng bàn tay của ta?”
Giẫm mạnh chân lao vút lên không trung, Lý Mộ Viên tung chưởng đánh về phía Thanh Lương các chủ còn bản thân thì đuổi theo La Thiên.
Trên đường đuổi theo, hắn ta không ngừng lên tiếng khích bác.
“La Thiên, ngươi khiến ta cảm thấy quá thất vọng, nếu như ngươi là gia chủ của một gia tộc lớn thì ít nhất cũng phải biết đối mặt với cường địch chứ sao lại quắp đuôi bỏ chạy trông không khác gì một đầu tiểu cẩu thế này?”
“Nếu ta mà giống như ngươi thì hiện tại đã mất hết mặt mũi rồi?”
“Trước khi chết thì ngươi ít nhất phải để lại cho ta có một chút cảm giác đáng được xem trọng đi chứ?”
“…”.
Cắn răng tiếp tục bỏ chạy, La Thiên biết ý định của hắn ta hiện tại lại gì nên không dễ dàng mắc bẫy.
Nếu như hắn của trước đây thì có thể sẽ tức giận nhưng với tình hình hiện tại thì không cho phép hắn làm như thế.
“Lý Mộ Viên, ngươi ấu trĩ đến mức dùng những lời này để khích bác