Lâm gia, Ngô gia ta tới đây!
Đế Nguyên Quân khí thế bừng bừng đi ra, đối mặt với đám gia đinh đã từng chế giễu và hiện tại đang âm thầm hành động ở trong tối.
Lần này Đế Nguyên Quân đã quyết định không cần phải giữ lại nữa.
“Ngươi xem, tên phế vật kia về rồi”.
Một tên gia đinh lên tiếng.
Ngay sau đó, những người khác cũng bắt đầu để ý.
“Lâm gia đã không xem hai người này ở trong tộc nữa nên bây giờ ta có làm gì thì cũng không có ai ngăn cản”.
“Thế nào, có muốn qua bên kia đánh hắn một trận”.
“Đi, đã lâu không thấy hắn nên tay chân ngứa ngáy lắm rồi”.
Bị đám gia đinh để ý, Đế Nguyên Quân lại nở một nụ cười kỳ dị.
“Zô, chàng rể phế vật, đã lâu không gặp”.
“Thời gian này ta nhớ ngươi quá rồi đó”.
“Đánh hắn”.
Năm tên gia đinh sắc mặt dữ tợn lao lên.
Chúng dơ quyền đá chân về phía Đế Nguyên Quân nhưng tất cả đều bị hắn chặn lại.
“Là ai đã đánh Lâm Tuyết Nhi?”.
Đế Nguyên Quân vừa chặn công kích vừa nói.
“Khốn kiếp”.
Mọi công kích đều bị chặn lại, đám giá đinh khóe miệng đắng chát thốt ra.
Răng rắc!
“Ta hỏi, là ai đã đánh Lâm Tuyết Nhi”.
Đế Nguyên Quân bắt lấy chân của một tên gia đinh, lòng bàn tay hơi phát lực liền bóp gãy nát xương vừa nói.
“Aaaaaaaa….”.
Tên gia đinh đau đớn kêu gào thảm thiết.
Nhìn thấy cảnh này, những tên còn lại cũng bị dọa cho sợ hãi mà đi lùi ra sau.
“Là ai đã đánh Lâm Tuyết Nhi”.
Răng rắc!
Đế Nguyên Quân tiếp tục hỏi, vừa bóp gãy nát phần xương còn lại, tên gia đinh đau đớn đến mức đã ngất lịm đi.
Còn những tên khác đã bị dọa cho sợ vãi cả quần, hai chân run rẩy quỳ rạp xuống đất.
“Là… là Lâm Quỳnh và Ngô Liệt Liệt làm”.
“Vậy sao”.
Đế Nguyên Quân ánh mắt sát ý nhìn đám gia đinh.
“Ta đoán không nhầm thì các ngươi cũng ra tay không chỉ một lần”.
“Tha...”.
Lời nói chưa kịp dứt, Đế Nguyên Quân không quan tâm chúng cầu xin như thế nào mà trực tiếp ra tay, chỉ trong chớp mắt đã đánh ra mấy quyền khiến tay chân chúng hoàn toàn gãy nát.
Quay trở về nhà, Đế Nguyên Quân nhìn thấy sắc mặt Lâm Tuyết Nhi đã có sức sống hơn hẳn, những vết thương ở trên người cũng đã lành hết toàn bộ.
“Ngươi suy nghĩ kỹ”.
Đế Nguyên Quân ngồi đối diện nói.
“Ta không muốn bị chà đạp nữa, ta muốn trở nên mạnh hơn”.
Lâm Tuyết Nhi lòng bàn tay thít chặt, ánh mắt nàng kiên định nói ra.
“Tốt”.
Đế Nguyên Quân nỡ một nụ cười nhẹ rồi lấy ra lọ đan dược.
“Phục Mệnh Đan”.
Lâm Tuyết Nhi nhìn thấy viên đan dược liền thốt ra.
“Giá của nó ít nhất cũng phải hơn năm ngàn linh thạch”.
“Ngươi...”.
“Yên tâm đi, ta được một vị cao nhân giúp đỡ”.
“Ta giúp ngươi hộ pháp ngưng tụ lại đan điền”.
Đế Nguyên Quân lảng tránh nói.
“Phục Mệnh Đan chỉ có tác dụng hồi phục thôi, nó có thể giúp ta khôi phục đan điền được sao?”.
“Đúng, nó chỉ là loại đan dược hồi phục nhưng có một tác dụng khác nữa là giúp chữa thương của đan điền, chỉ cần nắm rõ được thương tổn và cách vận hành thì sẽ có tác dụng ngưng tụ lại”.
Nghe thấy vậy, Lâm Tuyết Nhi không suy nghĩ nữa mà trực tiếp nuốt xuống, ngay lập tức, khóe miệng nàng chảy xuống một dòng máu tươi, sắc mặt dần trở nên trắng bạch nhưng nàng vẫn cố gắng chống đỡ.
Thấy nàng không chịu đựng được nữa, Đế Nguyên Quân đặt tay lên đầu nàng nói.
“Ta truyền cho ngươi pháp môn này, chỉ cần vận dụng liên tục thì không tới một tuần, đan điền sẽ hồi phục”.
Pháp môn truyền thẳng vào trong đầu, Lâm Tuyết Nhi toàn thân rung động, nàng không thể tin được loại pháp môn mà Đế Nguyên Quân truyền nó khủng bố mức nào, cho dù cả Lam gia, thậm chí cả Hà Châu thành cũng không có.
Trong đầu nàng, bất chợt có một suy nghĩ.
‘Hắn rốt cuộc là ai?’.
Một tháng trôi qua!
Thời gian này, Đế Nguyên Quân luôn ở bên cạnh giúp Lâm Tuyết Nhi tu luyện và đưa cho nàng thêm một bộ kiếm pháp Hoàng cấp nên thực lực của nàng hiện tại đã mạnh hơn trước, cảnh giới đã đạt đến Luyện Nhân cảnh tầng hai.
Cùng với đó, dưới dược lực của Trú Nhan Đan thì gương mặt của nàng lúc này đã hồi phục hoàn toàn, trở về với vẻ đẹp trước đó.
Ban đầu, Đế Nguyên Quân cũng có chút bất ngờ vì nhan sắc của nàng quá lộng lẫy.
Lúc này hắn mới biết được lý do vì sao Lâm Quỳnh lại hủy đi dung nhan của nàng bởi vì đứng trước mặt Lâm Tuyết Nhi thì Lâm Quỳnh chỉ là một người tầm thường mà thôi.
“Ta đoán không nhầm thì ngày hôm nay là ngày mà đệ tử Lâm gia quyết đấu với nhau”.
Lâm Tuyết Nhi tỉnh dậy, trong đầu nàng có chút suy nghĩ nói.
“Ngươi có muốn tham gia không?”.
“Ha, ta cũng muốn nhìn xem đệ tử Lâm gia rốt cuộc có thực lực như thế nào”.
Đế Nguyên Quân cười khẩy nói.
“Nhưng mà lúc này ngươi không nên lộ diện thì sẽ tốt hơn”.
“Chuyện của ta và ngươi là bí mật, tuyệt không được để người thứ ba biết được”.
“Ta biết rồi”.
Lâm Tuyết Nhi nở một cười nhẹ trả lời.
“Đi thôi”.
Trên được đi ra ngoài, thì đột nhiên, tấm lệnh bài của Ám Sát Hội đột nhiên sáng lên.
“Cô đi trước đi, ta còn có chuyện cần phải giải quyết”.
“Chú ý cẩn thận”.
“Ta biết rồi”.
Rời khỏi Lâm gia, Đế Nguyên Quân mặc lên bộ áo choàng đen và đeo vào một cái mặt nạ rồi đi về phía Ám Sát Hội.
Lúc này, ở bên ngoài đã xuất hiện rất nhiều người và tất cả đều là thành viên giống như hắn.
Nhưng khí tức trên người có mười phần ma mị, một phần là do giết chóc quá nhiều dẫn tới lệ khí xâm nhập vào bên trong đan điền khiến chân nguyên cũng bị biến đổi.
Tiến vào bên trong, mỗi một người đều tập trung vào một cái bảng lớn ở trước mắt và có một người thần bí từ bên trong đi ra.
“Chào mừng các ngươi đã đến với Ám Sát Hội”.
“Ta là người quản lý ở phân đà này, và mọi người thường gọi ta là Ảnh Sát”.
Ánh Sát vừa nói, ánh mắt chứa đựng sát khí nhìn xuống bên dưới.
“Hừ, lắm lời, có chuyện gì...”.
Nhưng giữa chừng có một người lên tiếng.
Ngay sau đó, Ảnh Sát ánh mắt nhìn liếc qua liền đánh ra một mũi kim chứa kịch độc khiến người đó toàn thân sưng phồng lên rồi nổ thành trăm ngàn mảnh.
“Trong Ám Sát Hội thì những người có cấp bậc thấp bắt buộc phải nghe theo hiệu lệnh của cấp trên”.
Ảnh Sát nở một nụ cười tà dị nói.
“Nếu các ngươi thật sự có thực lực thì có thể làm trái lệnh”.
“Còn không thì như tên vừa nãy, chết không toàn thây”.
Những lời nói chứa đựng vô vàn sát ý khiến những người phía bên dưới không rét mà run.
“Sở dĩ, các ngươi ghi danh đã được một thời gian nhưng bây giờ mới có nhiệm vụ đầu tiên”.
“Đây là nhiệm vụ khó, và nó dùng để đánh giá khả năng của các ngươi.
Nếu người nào có thể sống sót trở về thì có thể gia nhập”.
“Kết quả phân cấp cũng sẽ dựa theo năng lực của từng người để đánh giá”.
“Nhiệm vụ đầu tiên là tiêu diệt Ám Ảnh Tông,