Lời nói vừa dứt, Chúc Vân Phong dường như bị chết đựng, hắn không thể tin được vào tai của mình nữa.
Hai chữ “Nhất Đế” này chính là truyền kỳ được người đời truyền tai nhau, đó là một vị cường giả chân chính, có thực lực kinh khủng vô cùng.
Đứng ở trên thế gian này chi đỉnh!
Nhưng nay lại có người đứng trước mặt hắn hiệu tự xưng hai chữ đó, điều này sao có thể.
“Ta không tin”.
“Tuyệt đối không tin”.
“Ngươi không phải là “Nhất Đế””.
“Nhất Đế đã bị Thiên Đạo giết chết rồi”.
“Không phải là ngươi”.
“...”.
Nhìn Chúc Vân Phong nói năng loạn xạ, Đế Nguyên Quân lắc đầu rồi cười lạnh một tiếng.
Đế Nguyên Quân đánh ra một đạo hắc hỏa thiêu đốt, chỉ trong nháy mắt, Chúc Vân Phong bị Thiên Ma Thần Hỏa cắn nuốt triệt để.
Chúc gia thiên kiêu, vẫn!
Giải quyết Chúc Vân Phong, Đế Nguyên Quân ánh mắt ẩn ẩn có chút buồn bã nhìn lên cao rồi thầm than.
Trong đầu dần hiện lên khung cảnh lúc hắn còn ở Tử Cực Kiêm Môn, kể từ khi nở ra từ quả trứng, hắn không biết vì nguyên do hay là duyên số dẫn hắn đến Tử Cực Kiếm Môn, từ khi ra đời đã mang trên mình thiên phú nghịch thiên, hai mắt đóng mở có thể nhìn đại đạo.
Còn Tử Cực Kiếm Môn vì nhìn trúng thiên phú của hắn nên mới hết lòng chiêu mộ.
Ở trong tông hắn được rất nhiều người chào đón và được người đời ngưởng vọng, thời điểm đó vui vẻ biết chừng nào?
Đế Nguyên Quân một tuổi luyện đến cảnh giới Thiên Địa cảnh chí cao cảnh giới, đột phá xiềng xích nhập Thiên Đố ở mỗi cảnh giới.
Thực lực mạnh mẽ có thể sánh với Tinh Cực cảnh.
Được những người trong tông đề xưng là Thần Chi Kiêu Tử!
Hai tuổi luyện đến Hóa Cảnh đại viên mãn, ba tuổi nhập Ngưng Đan, bốn tuổi nhập Kết Anh, năm tuổi nhập Thần Phủ, bảy tuổi nhập Nguyên Tôn, mười hai tuổi nhập Thánh Hoàng cảnh đỉnh phong.
Thiếu một chút nữa có thể nhập Thiên Đố, rồi luyện đến cảnh giới đại viên mãn, mở ra một cảnh giới cao cấp hơn.
Mười hai năm ngắn ngủi tu luyện đến cảnh giới đó!
Có thể sao?!
Nhưng kết quả không được như mong đợi, hắn gồng mình chống đỡ Thiên Đạo, tưởng chừng người trong tông sẽ dốc sức tương trợ, ai ngờ bọn chúng đã không giúp rồi còn đâm sau lưng hắn.
Thập chí ép hắn đến mức thập tử vô sinh!
“Tử Cực Kiếm Môn, các ngươi muốn ép ta đến như vậy sao?”.
“Đối với các ngươi thì ta chỉ là một người mới gia nhập, chỉ mười hai năm ngắn ngủi”.
“Nhưng các ngươi đâu có biết, ta ở trong tông đã trải qua mười hai vạn năm”.
“Thánh Hoàng cảnh thì như thế nào, tuổi thọ cao nhất cũng chỉ được mười vạn năm, nhưng ta đã tốn mười hai vạn năm ở đó”.
“Ở trong đầu ta suy diễn tông môn biết bao nhiêu lần, từng gương mặt quen thuộc, thừng ngọn cỏ, những cành cây, tiếng chim hót, tiếng suối reo, tiếng đệ tử chăm chỉ tu luyện, tiếng trưởng lão vui vẻ cười đùa”.
“Nhưng các ngươi sợ ta, vì ta có thực lực quá mạnh sẽ lấn át các ngươi, các ngươi sợ Tử Cực Kiếm Môn chỉ vì ta chứ không vì các ngươi?”.
“Các ngươi sợ ta sẽ cướp đi vị trí vốn có của các ngươi”.
“Buồn cười, quá buồn cười.
Dựa vào đám lão già các ngươi lấy gì để ngăn ta, nếu như ta muốn diệt tông môn, diệt ngũ vực, các ngươi quản được sao?”.
Chẳng qua hắn không muốn làm chuyện giống như ma đó!
Qua ngày hôm sau!
Đế Nguyên Quân từ trong bế quan tỉnh dậy, những thương thế và hao tổn chân nguyên đã hồi phục lại một phần lớn.
Mặc dù chưa hồi phục đến đỉnh phong nhưng hắn không thể nán ở đây lâu hơn nữa.
Ở đây là Nam Hoang Sơn Mạch, một nơi có thể táng Thánh cảnh, một nơi nguy hiểm vô cùng.
Và mục tiêu của hắn chính là chỗ sâu của khu vực ngoài, nơi đó tồn tại tam cấp hung thú nhiều như mấy, thậm chí còn có tứ cấp và hi hữu một vài đầu ngũ cấp.
Kinh khủng vô cùng.
Mỗi một bước chân hiện tại của hắn đều tràn ngập nguy hiểm, nhưng gương mặt hắn vẫn sáng ngời, sắc mặt không một chút lo lắng, thậm chí không có chút biểu cảm nào cả.
Ánh mắt hững hờ đó dường như không xem trọng hay sợ hãi bất cứ thứ gì.
Thẳng hướng đi vào sâu bên trong, Đế Nguyên Quân đi được một lúc thì đột nhiên dừng lại.
Ánh mắt hắn nhìn ra xa thì nhìn thấy một nữ tử đang trốn ở trong một gốc cây gần đó.
Còn ở ngoài xa thì có một nhóm hơn mười người đang đuổi tới.
Hắn nhìn vẻ mặt nữ tử lộ ra vẻ hoảng hốt và sợ hãi nhưng hắn không muốn để ý.
Chuyện của đám người này không liên quan gì đến hắn.
Đế Nguyên Quân dẫm chân nhảy lên một cành cây cao rồi chuẩn bị rời đi, nữ tử trốn dưới gốc cây dường như đã nhìn thấy hắn nên mới nhìn lên, ánh mắt cầu xin giúp đỡ.
Nhưng đáp lại, Đế Nguyên Quân chỉ liếc nhìn qua một cái rồi thôi.
Thấy Đế Nguyên Quân không có ý định trợ giúp, nữ tử đưa tay lên lau đi vết máu rồi cắn răng nhảy lên, đuổi theo hắn rồi lớn tiếng kêu gào.
“Sư huynh, đợi ta?”.
Đám người truy đuổi ở sau lưng nghe thấy vậy nên đánh chủ ý lên hai người rồi chuyển hướng đuổi theo.
Cảm nhận có những luồng khí tức Thức Nhân cảnh và Ngưng Hải cảnh đuổi theo, Đế Nguyên Quân hai hàng lông mày khẽ nhích, vẻ mặt lộ ra vẻ không vui.
Nhưng hắn không có ý định dừng lại, bỏ mặc cho đám người kia đuổi theo.
Nữ tử cảm nhận toàn thân đau nhức và khí tức đang dần dần giảm xuống, nàng lấy ra một mai đan dược rồi nuốt xuống, cố ổn định những hao tổn rồi tăng tốc.
Ngay khi sắp đuổi tới nơi, nàng mạnh tay đánh ra một đạo giây roi dài gần hai mươi mét đánh về phía Đế Nguyên Quân.
Cảm nhận công kích đánh tới, Đế Nguyên Quân giẫm mạnh rồi nhảy lên, ánh mắt lộ ra vẻ tức giận rồi quát lớn một tiếng.
“Cút”.
Từ trên người hắn, một đạo phong bạo dần hiện lên rồi bắn ra, hướng về phía nữ tử mà đánh.
Bị phong bạo đẩy lùi, nữ tử cắn răng, trên gương mặt lộ ra vẻ tức giận.
Nàng dốc hết sức, chỉ thấy trong tay nàng hiện lên một tấm phù văn.
Đế Nguyên Quân nhìn thấy tấm phù văn này thì đột nhiên nhíu mày.
“Phi Hành Phù?”.
Nữ Tử đánh lên đó một chút huyết dịch rồi dốc hết sức thúc dục phù văn, chỉ trong giây lát, nàng đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn rồi đành ra một roi quấn chặt cơ thể Đế Nguyên Quân rồi mạnh tay kéo xuống.
Đế Nguyên Quân hai chân dẫm mạnh xuống đất.
Lúc này, đám người truy đuổi đã đuổi tới và bị đám người bao vây, trông vẻ mặt của đám người hùng hổ dọa người vô cùng.
“Nhanh giao đồ các ngươi đã cướp của bọn ta ra đây?”.
“Khôn hồn thì giao ra, bằng không thì đừng trách bọn ta ra tay độc ác”.
Nhìn đám người hùng hổ, Đế Nguyên Quân khẽ lắc đầu rồi nói.
“Hình như các ngươi hiểu nhầm”.
“Các ngươi là ai, ta còn không biết, nói gì đến việc cướp đồ của các ngươi?”.
“Hừ, ai tin lời của ngươi nói chứ?”.
“Nữ tử kia vừa rồi gọi ngươi một tiếng sư huynh”.
“Nếu hai người không phải đồng bọn của nhau thì sao lại gọi ngươi như vậy?”.
“Chỉ dựa vào một lời nói vô căn cứ mà các ngươi cũng tin sao?”.
Đế Nguyên Quân vẻ mặt dần lạnh xuống rồi nói.
“Cần gì phải nhiều lời”.
“Giết hắt rồi lấy đồ lại sau”.
“Hắn chỉ có một mình mà thôi, giải quyết nhanh rồi đuổi theo