Sâu ở bên trong hang động, Đế Nguyên Quân hai tay liên tục đánh ra linh hỏa và từng đạo linh quyết dung nhập vào bên trong đan lô.
Hắn vì một lò đan dược này nên phải dốc hết toàn bộ sức lực và mọi tinh hoa vào bên trong.
Ngũ Hành Linh Đan là một loại đan dược Huyền cấp khó để luyện thành nhất, nó không chỉ yêu cầu luyện đan sư có tinh thần lực phải nồng đậm và tinh thuần mà còn yêu cầu khả năng luyện đan sư ít nhất phải đạt tới Địa cấp luyện đan sư.
Chưa kể đến người đó phải am hiểu ngũ hành, phải điều tiết được lực lượng của ngũ hành.
Đế Nguyên Quân đánh ra năm đạo linh quyết, mỗi đạo linh quyết đều bao hàm mỗi loại lực lượng, cùng với Ngũ Hành Trận khiến khả năng càng ngày càng tăng lên.
Duy trì được gần hai canh giờ, Đế Nguyên Quân cảm giác mệt mỏi vô cùng, trên gương mặt chảy xuống từng hạt mồ hôi lạnh và sắc mặt trắng bệch trông cực kỳ khó coi.
Cùng lúc sử dụng nhiều loại lực lượng khác nhau, chân nguyên trong người hao hụt càng ngày càng nhanh.
Hỗn độn đan điền rộng sáu trượng nhưng hắn chỉ có thể duy trì chưa được hai canh giờ.
Nếu đổi lại là một luyện đan sư khác thì khi luyện loại đan dược này hao tổn chắc chắn sẽ không ít hơn hắn.
Hỗn độn chân nguyên mạnh gấp nhiều lần chân nguyên bình thường và khả năng của nó mang lại cũng cao hơn rất nhiều.
“Huyền cấp Ngũ Hành Linh Đan, thưởng cổ đan dược quả nhiên khó nhằn”.
Đế Nguyên Quân lấy ra một bình đan dược rồi nuốt xuống.
“Không biết thế gian này còn có ai biết và luyện chế được viên đan dược này?”.
“May mắn thay, Tử Cực Kiếm Môn có một vị luyện đan sư mãn cấp, khả năng của lão ta cực kỳ cao, chỉ sợ loại đan dược này không làm khó được lão”.
“Nếu không có lão thì ta cũng không được như ngày hôm nay”.
Đế Nguyên Quân thở dài một hơi, hắn đang muốn bế quan để luyện hóa đan dược thì đột nhiên, hai hàng lông mày đột nhiên nhíu chặt lại, ánh mắt hắn nhìn ra xa, nhìn về phía Nam Hoang thành.
“Lạc Tuyết Dung gặp chuyện gì sao?”.
Đế Nguyên Quân vẻ mặt vô sầu vô lo lên tiếng.
Ngay sau khi thần thức quay trở về thì hắn mới mừng tượng được chuyện gì đang xảy ra.
“Thiên Bảo Các sao?”.
“Không ngờ, Thiên Bảo Các vì một gốc linh dược mà làm ra chuyện này?”.
“Lạc gia ở Thanh Lan thành là một đại thế gia, chúng không sợ điều này sao?”.
“Hay là sau lưng chúng còn có thế lực khác lớn hơn”.
“Lúc trước, ta cảm nhận được một cỗ khí tức rất mạnh, có thể tùy thời cơ dịch chuyển, thực lực người này không thấp, ít nhất là Thiên Địa cảnh”.
“Chuyện này đúng là phiền phức, nhưng...”.
Nghĩ đến chuyện này, Đế Nguyên Quân cảm thấy có chút phiền phức, nhưng rất nhanh, hắn liền nở một nụ cười nhẹ rồi nói.
“Lời hứa của ta còn nặng hơn gấp ngàn vạn lần”.
“Thiên Bảo Các thì sao?”.
“Thế lực sau lưng chúng thì như thế nào?”.
“Nếu các ngươi muộn phạm tha thì đừng trách ta một kiếm trảm diệt”.
Nói xong, thần thức Đế Nguyên Quân khẽ động rồi truyền âm vào trong tai Mộc Cô Nhai nói.
“Đi theo thần thức chỉ dẫn của ta, cứu một nữ tử đến đây, còn những kẻ theo đuôi tùy ý ngươi”.
Mộc Cô Nhai ở ngoài xa, cảm nhận được truyền tin của Đế Nguyên Quân liền tỉnh dậy, cơ thể to lớn khẽ động rồi thẳng hướng đi ra ngoài.
Ở ngoài xa!
Lạc Tuyết Dung rời khỏi Nam Hoang thành đã gần hai canh giờ, chân nguyên trong người nàng lúc này gần như đã không còn, nàng nhận thấy bản thân mình lúc này yếu đuối đến mức nào.
Nhưng nàng không thể dừng lại, đám người của Thiên Bảo Các rất nhanh sẽ đuổi tới.
Như vậy thì mọi cố gắng của những người vì nàng mà không tiếc mạng sống và mọi cố gắng của nàng sẽ bị đổ xuống sông xuống biển.
Cắn răng chịu đựng những cơn đau nhức, nàng lấy ra một bình đan dược rồi nuốt xuống.
Mượn nhờ linh khí và dược lực tỏa ra để hồi phục và có thêm một chút sức lực.
Nhưng đó chỉ là biện pháp nhất thời mà thôi, lượng đan dược trong tay nàng không còn nhiều, nên sớm muộn sẽ bị nàng sử dụng hết.
“Sử dụng đan dược bừa bãi như thế này chắc không thể duy trì được lâu, bây giờ cần có một cách nào đó, nếu không ta phải chết ở đây”.
Lạc Tuyết Dung tay chống vào thân cây, gương mặt mệt mỏi thở không ra hơi.
Nàng di chuyển thêm hai canh giờ, lúc này đan dược ở trong tay nàng đã hết, sức lực của nàng bây giờ đã không còn nhiều, nàng nhanh chóng đi về phía trước rồi tìm một con suối đã kiệt khô rồi ngồi xuống tỉnh dưỡng.
Do nàng quá đau nhức và mệt mỏi nên đã ngủ thiếp đi không biết từ bao giờ, cho đến khi tỉnh dậy thì nàng mới biết được, bản thân đã ngủ ở đây một ngày, thương thế ở trên người và chân nguyên đã hồi phục được một phần.
Cảm nhận cơ thể vẫn trụ được, nàng bất chợt nở một nụ cười khổ rồi thầm than.
“May mà đám người kia chưa đuổi tới”.
Lời nói của nàng vừa dứt thì đúng lúc này, ở ngoài xa truyền đến những thanh âm to lớn khiến nàng phải rùng mình.
“Các ngươi đi qua bên kia, bằng mọi giá phải tìm được Lạc Tuyết Dung”.
Hơn năm mươi người đã đuổi tới, Lạc Tuyết Dung hít vào một hơi rồi chạy thẳng về phía tây, khóe miệng nàng lúc này đắng chắt vô cùng.
“Ở bên kia, đuổi theo”.
Nàng vừa chạy ra khỏi con suối thì bị một