Ngươi….
Có ý kiến gì sao?!
Đế Nguyên Quân giọng nói âm trầm vang vọng.
Khắp nơi trong sảnh đấu giá đều kinh ngạc vô cùng, ai ai cũng nhìn về phía căn phòng của Đế Nguyên Quân rồi nở một nụ cười lạnh rồi lắc đầu.
“Tên này không biết hay là một tên điên đây?”.
“Hưng gia ở Hồng Sơn thành là một cây đại thụ lớn, không mấy ai dám đối nghịch với họ đâu”.
“Hưng công tử cũng không phải bình thường, đường đường là thiên kiêu của Hưng gia.
Nay lại bị một tên không có thân phận xem thường”.
“Đúng là điên thật”.
“Số tên này đen rồi a.
Đụng ai không đụng, gặp phải Hưng công tử là xác định rồi”.
Ở phía đối diện!
Lâm Tuyết Nhi trong ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng nhìn tấm lưng Đế Nguyên Quân mà không nói một lời nào.
Mộ Liên Anh và Thiên Manh đứng ở bên cạnh cảm nhận được ý nghĩ của Lâm Tuyết Nhi rồi lên tiếng.
“Lâm tiểu thư, ngươi đang lo cho tên tiểu tử không biết sống chết kia sao?”.
Lâm Tuyết Nhi giật mình một cái rồi quay qua nói với giọng điệu có chút ngại.
“Mộ công tử, ngươi đang nói gì vậy?”.
“Có chuyện chắc ngươi không biết?”.
Thiên Manh bước lên một bước, ánh mắt cười cợt nhìn Đế Nguyên Quân rồi quay qua nói.
“Thế lực của Hưng gia rất lớn, ở Hồng Sơn thành được người ta ví là chủ tể, ngay cả phủ thành chủ cũng không bằng”.
“Chưa kể, thực lực của Hưng gia hùng mạnh vô cùng.
Cho dù Thiên gia và Mộ gia kết hợp lại cũng không so sánh được”.
“Thậm chí có thể so sánh được với lục phẩm tông môn”.
“...”.
Lâm Tuyết Nhi nghe thấy vậy liền trầm mặc một hồi lâu rồi mới lên tiếng đáp lại.
“Mạnh như vậy sao?”.
“Tất nhiên”.
Mộ Liên Anh gật đầu một cái rồi chắc chắn nói.
“Với tính khí của Hưng Hoàng thì tên kia chắc chắn sẽ chịu không ít trừng phạt”.
Ở bên trong căn phòng!
Hưng Hoàng đùng đùng tức giận, trong mắt hiện lên những sợi tơ mái, trên trán nổi lên từng sợi gân xanh rồi quát lớn một tiếng.
“Ngươi dám khinh nhục ta?”.
“Hưng Hoàng ta từ trước đến giờ chưa có ai dám nói như vậy?”.
“Ngươi muốn chết”.
Hưng Hoàng thúc dục chân nguyên lên đến cực hạn, khí tức Ngưng Hải cảnh tầng năm mạnh mẽ bông phát khiến vách tường xung quanh hiện lên những vết nứt vỡ.
Hai tên đệ tử thấy vậy liền chạy vào can ngăn, vẻ mặt hai người lúc này lộ ra vẻ hốt hoảng nói.
“Hưng công tử”.
“Phùng Bảo Các ngăn cấm tranh đấu khi không được phép a”.
Oanh!
Bị cơn giận làm cho mờ mắt, Hưng Hoàng vận lực đánh văng hai người ra xa rồi quát lớn một tiếng.
“Cút”.
“Phùng Bảo Các là cái thá gì?”.
“Bổn công tử muốn tranh đấu thì đã sao?”.
“Các ngươi muốn ngăn ta sao cái lũ thấp kém?”.
Hai tên đệ tử khóe miệng phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt lo sợ nhìn Hưng Hoàng rồi thều thào nói.
“Hưng công tử, không được”.
“Cút”.
Hưng Hoàng ánh mắt sát ý nhìn hai người rồi quát.
“Còn nhiều lời nữa thì đừng trách bản công tử ra tay độc ác”.
Hứa Tiểu Kiều nhìn khí thế mạnh mẽ của Hưng Hoàng liền bĩu môi một cái rồi giễu cợt nói.
“Xì, chỉ biết ỷ thế hiếp người”.
“Ngươi nói cái gì?”.
Hưng Hoàng quay người, ánh mắt sát ý nhìn Hứa Tiểu Kiều.
“Ta nói ngươi là tên ỷ thế hiếp người”.
Hứa Tiểu Kiều hai tay chống nạnh, trên gương mặt nở một nụ cười rồi chửi một tràng dài.
“Ngươi là tên hỗn đản”.
“Có mắt như mù”.
“Con người phải biết nghe theo luật lệ, còn ngươi không khác gì chó mèo, cái gì cũng không biết”.
“Là một tên bại gia chi tử”
“...”.
Hưng Hoàng bị lửa nộ công tâm, cơ thể hắn khẽ run lên một cái rồi khí thế tức giận bừng bừng bộc phát.
Ánh mắt hắn khóa chặt ba người rồi rống lớn một tiếng.
“Các ngươi muốn chết”.
Nói xong, Hưng Hoàng thúc dục chân nguyên trong người rồi đánh ra một chưởng, hắn muốn dùng một chưởng này để chấn diệt cả ba người.
Hứa Tiểu Kiều nhìn thấy thế thì nụ cười ở trên môi càng ngày càng nồng đậm, ánh mắt xem thường nhìn Hưng Hoàng một cái rồi nói.
“Chỉ dựa vào tên bại gia chi tử nhà ngươi thì không cần hắn ra tay”.
“Để bổn tiểu thư dạy cho ngươi một bài học”.
Hứa Tiểu Kiều vận chuyển chân nguyên ở trong cơ thể lên đến đỉnh điểm, khí tức Ngưng Hải cảnh tầng năm mạnh mẽ bộc phát khiến toàn trường gần như chết lặng.
“Nữ tử này là ai a?”.
“Là thiên kiêu của gia tộc nào?”.
“Khí tức này còn mạnh hơn cả Hưng Hoàng a”.
“...”.
Ở phía bên kia!
Ba người Lâm Tuyết Nhi nhìn thấy một cảnh này cũng phải hít vào một ngụm khí lạnh.
Lâm Tuyết Nhi không kìm được mà thốt ra.
“Thật mạnh”.
Mộ Liên Anh đứng ở bên cạnh, ánh mắt nhìn chằm chằm Hứa Tiểu Kiều rồi vuốt cằm suy nghĩ.
“Nữ tử này ta từng gặp qua rồi thì phải?”.
Thiên Manh đứng ở bên cạnh cũng gật đầu nói.
“Đúng vậy, hình như ta đã gặp một lần rồi”.
Hưng Hoàng đồng tử đột nhiên co rút lại, gương mặt hắn có chút tràm xuống rồi cắn răng thúc dục chân nguyên lên đến đỉnh điểm rồi dốc hết toàn bộ sức lực.
Chưởng khí mạnh mẽ đánh ra khiến toàn bộ căn phòng bị rung chuyển mạnh.
Hai đại chưởng khí chuẩn bị đánh tới.
Nhưng đúng vào lúc này, một cơn gió lạnh ngắt từ bên ngoài truyền vào cùng với đó là một thanh âm cổ lão vang lên.
“Dừng tay”.
Lời nói vừa dứt, một đạo kình khí từ bên ngoài đánh vào ngăn chặn chưởng lực của cả hai người chỉ trong chớp mắt.
Đế Nguyên Quân ánh mắt nhìn ra xa, hai hàng lông mày liền nhíu chặt lại.
“Thiên Địa cảnh?”.
Hai tên đệ tử thấy lão giả tiến đến liền vui mừng bật dậy rồi cúi chào một cái.
“Đệ tử bái kiến Phúc Nhật trưởng lão”.
“Ừm”.
Phúc Nhật lão giả gật đầu một cái rồi hướng ánh mắt dò hỏi lên tiếng.
“Nơi này xảy ra chuyện gì?”.
“Phùng Bảo Các ngăn cấm tranh đấu, các ngươi không biết sao?”.
Hưng Hoàng kìm nén cơn giận rồi quay người cúi chào một cái nói.
“Hậu bối Hưng Hoàng bái kiến Phúc Nhật tiền bối”.
“Được rồi”.
Phúc Nhật lão giả gật đầu nói.
“Nói ta nghe xem”.
“Chuyện gì xảy ra?”.
Hưng Hoàng không giấu diếm trả lời.
“Tiền bối, căn phòng này ban đầu là của Hưng Hồng nhưng ba người này đã chen ngang qua nên mới xảy ra xung đột”.
Phúc Nhật lão giả nhìn ba người rồi khẽ nhíu mày một cái, ngay sau đó liền quay qua nhìn hai tên đệ tử rồi hỏi.
“Có đúng là như vậy?”.
Hai tên đệ tử khẽ run lên một cái, vẻ mặt lộ ra vẻ lo lắng rồi kính cẩn trả lời.
“Đúng là như vậy”.
“Nhưng Phùng Bảo đại nhân đã căn dặn đệ tử là xếp phòng này cho vị công tử kia”.
“Ồ, thật vậy sao?”.
Phúc Nhật lão giả hỏi lại.
“Đệ tử chắc chắn”.
Hai tên đệ tử đồng thời gật đầu một cái rồi nói.
“Ta nể mặt Hưng lão gia chủ nên chuyện này bỏ qua”.
Phúc Nhân lão giả khuất tay quay người rồi nói.
Sau đó lão quay qua nhìn hai tên đệ tử rồi căn dặn.
“An bài cho Hưng công tử một căn phòng khác đi”.
“Vâng”.
Hai tên đệ tử cung kích vâng lời.
Đợi Phúc Nhân trưởng lão rời đi, hai tên đệ tử đưa tay mời Hưng Hoàng nói.
“Hưng công tử, xin mời”.
Trước khi đi, Hưng Hoàng ánh mắt sát ý lườm Đế Nguyên Quân một cái rồi lạnh giọng nói.
“Chỉ biết trốn sau lưng nữ tử”.
“Phế vật”.
Đợi Hưng Hoàng rời đi, Lạc Tuyết Dung ghé mắt nhìn qua nói.
“Ngươi không tức giận sao?”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân lắc đầu rồi từ từ nói.
“Giun dế lời nói mà thôi”.
“Không cần để tâm”.
Nghe thấy vậy, Lạc Tuyết Dung chỉ biết lắc đầu rồi nở một nụ cười khổ.
‘Tên này….’.
Ở bên dưới sảnh lớn lúc này!
Phùng Bảo cùng hai nữ đệ tử từ bên trong đi ra, trên tay hai nữ tử đó mang theo hai cái khay lớn và có một tấm vải lụa