Buổi tối, sau khi triển lãm kết thúc, trợ lý An Nhiên gửi thống kê chi tiết qua email cho cô, cô mở ra xem thì thấy tổng tiền thu được hôm nay lên đến gần 5 tỉ, trong đó hai bức tranh của Đoàn Hạo được mua với giá cao nhất, cô cảm thấy thật thoã mãn và hài lòng, mọi nổ lực của mọi người đã được đền đáp vượt ngoài mong đợi, cô nhắn tin thông báo cho Đoàn Hạo một tiếng và cảm ơn anh ấy thêm lần nữa.
Mang tâm trạng háo hức, nên nằm trên giường thật lâu vẫn chưa ngủ được, phải gần 1h sáng mới từ từ chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau cô rời giường chuẩn bị xong xuôi thì lái xe đến tập đoàn Bình Minh, công ty chi nhánh của Thiên Bình và Tú Minh, trụ sở chính đặt tại Mỹ, đậu xe xong cô đi thẳng đến quầy lễ tân, một chị gái xinh đẹp ăn mặc trang phục công sở chỉnh chu, thấy cô liền chào hỏi:
"Xin chào, cô cần giúp gì ạ?"
"Chào chị, em cần gặp anh Thiên Bình ạ.
"
"Xin hỏi, em có hẹn với tổng giám đốc không?"
"Dạ có, chị báo với anh ấy em là Mộc Thanh nhé.
"
"Em ngồi ghế đợi chị một lát.
"
Reng! reng!
"Lý Tống nghe.
"
"Trợ lý Tống, có một cô bé tên là Mộc Thanh có hẹn với sếp, tôi bảo cô ấy lên tầng nhé?"
"Đợi tôi một lát, cảm ơn cô.
" Trợ lý Tống gõ cửa thông báo với Thiên Bình, rồi đến thang máy xuống tầng, cửa thang máy mở ra anh thấy một cô gái xinh đẹp cao gầy, người trắng đến phát sáng, khuôn mặt còn rất trẻ, ngồi im ở một góc sô pha, đây là lần đầu tiên anh gặp cô, chỉ nghe sếp chỉ đạo khi nào cô ấy đến thì đón tiếp nhiệt tình một chút, không biết thân phận của cô gái này là gì, nhưng anh chỉ làm tròn bổn phận một trợ lý không nhiều lời thêm.
"Chào cô, sếp đang đợi cô trên tầng, mời cô theo tôi.
"
"Vâng, cảm ơn anh.
" Cô mỉm cười đi theo anh ấy, thang máy dừng lại lẻ tầng 16, trợ lý Tống dẫn cô đến trước cửa một căn phòng, gõ cửa hai tiếng, bên trong giọng nói quen thuộc vang lên.
"Mời vào.
"
Cô đẩy cửa đi vào, nhìn căn phòng rộng lớn với tông màu nâu trắng làm chủ đạo, đơn giản nhưng thật sang trọng, nhìn hơi lạnh giống như tính cách của anh, cô mỉm cười chào anh một tiếng, anh ngồi trên ghế sau bàn làm việc, tay gõ bàn phím, ngước mắt nhìn cô.
"Em ngồi đi, đợi anh một lát.
"
"Dạ, anh cứ bận đi, em không vội.
"
Trợ lý Tống mang vào một ly nước cam theo lời dặn trước của sếp, rồi đi tới đưa một bìa hồ sơ cho anh, tự giác đi ra ngoài và đóng cửa lại.
Cô quan sát một vòng căn phòng, diện tích khá lớn, bên hông còn có một và cánh cửa đang khép lại, có lẽ là phòng nghỉ của anh, căn phòng trang trí đơn giản, cô nhìn về phía cửa sổ sau bàn làm việc của anh thì thấy ngay chậu hoa thủy tiên lần trước cô tặng, chậu hoa đang nở rộ và tươi tốt, cô cúi đầu cười cười, thì ra anh cũng biết cách chăm hoa như vậy.
Cô lại nhìn về phía anh một lần nữa, hôm nay anh mặc áo sơ mi đen, ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu thẳng vào người anh, nhìn càng thêm lạnh lùng xen lẫn một chút cô độc, lần đầu tiên cô thấy anh mặc áo sơ mi đen, những lần gặp trước đây, đa phần anh mặc màu trắng hoặc xám trông có vẻ ôn như hơn rất nhiều, dường như màu nào mang trên người anh cũng có sức hút khác nhau, đúng thật là được ông trời ưu ái, cô rũ mắt nhìn xuống bàn tay mình.
Tầm 10 phút sau, tiếng gõ bàn phím ngừng lại, Thiên Bình cầm hồ sơ đứng lên đi đến sô pha ngồi đối diện cô, đưa cho cô hồ sơ trên tay.
"Em xem đi, có gì thắc mắc thì hỏi anh.
"
"Dạ.
" Cô mở bìa hồ sơ,