Mộc Thanh lái xe chở Tố Tố ghé vào một trung tâm mua sắm sầm uất, đậu xe xong cả hai đi dạo một vòng.
“Cậu đã dự tính mua gì chưa?” Tố Tố quay sang nhìn cô hỏi.
Cô lắc đầu.
“Mình cũng không biết nữa.
”
“Có thể tặng đồng hồ, caravat, áo sơ mi, khuy măng séc hoặc nước hoa…bây giờ chúng ta đi dạo một vòng nhé.
” Mộc Thanh gật đầu, bọn họ ghé vào một cửa hàng thời trang nam.
Kiểu dáng quần áo, những phụ kiện ở đây trông rất thanh lịch và sang trọng, cô nghĩ đến những bộ âu phục của anh đều là được đặt may riêng, giá cả đắc đỏ, còn ở đây tuy so với bọn cô, giá như vậy đã đắc lắm rồi nhưng không biết có hợp với anh.
“Không thích sao? Bên kia có một cửa hàng đồng hồ, hay chúng ta qua đó xem thử nhé?”
“Ừ.
”
Vừa vào cửa hàng, cô liền bị thu hút bởi một chiếc đồng hồ đang trưng bày tại tủ, nhân viên thấy cô nhìn chằm chằm vào đồng hồ thì nhiệt tình giới thiệu.
“Đây là thương hiệu đồng hồ Atlantic Swiss, được nhập khẩu nguyên chiếc tại Thuỵ Sỹ, chất liệu vỏ thép không gỉ 316L cao cấp mạ PVD, độ chịu nước 5ATM, khoá thông minh giúp bạn đeo dễ dàng hơn, dây da chính hãng, mang vào tạo cảm giác thanh lịch đẳng cấp lắm ạ.
”
Nghe cô ấy giới thiệu một loạt thật hấp dẫn, cô thích những mẫu đồng hồ dây da màu nâu như thế này, Tố Tố cũng thích mẫu này, cô ấy kéo cô ra nói nhỏ.
“Đẹp thì có đẹp nhưng đắc quá, cậu mua được không?”
Cô nhìn giá cũng đau nhói ở túi tiền, bọn họ là sinh viên, tuy gia đình cũng có chút điều kiện nhưng cô sống tự lập từ nhỏ, ít xin tiền bố mẹ, bố mẹ mua xe rồi mở phòng tranh cho cô là cô đã thấy nhiều lắm rồi, nên không xin thêm nữa, tuy bán tranh cũng khá ổn nhưng chi phí cũng nhiều nên bản thân cô không nhiều tiền lắm, nhìn chiếc đồng hồ giá 130 triệu đúng là làm cho người ta đau lòng, nhưng đi dạo từ sáng giờ mới tìm được một món đồ vừa ý, lại thấy hợp với anh nên cô quyết định chọn nó.
Quẹt thẻ xong, cô cầm túi đồng hồ được đóng gói xinh đẹp thì hài lòng.
Cùng Tố Tố đi đến một nhà hàng buffee gần đó.
Vừa qua năm mới, bọn họ vào học kỳ hai của năm ba, sắp đến sinh nhật của Thiên Bình nên cô hẹn Tố Tố đi mua quà cho anh, năm trước anh ở Mỹ cô chỉ nhắn tin chúc mừng, cũng quên luôn tặng quà cho anh, nên năm nay chuẩn bị chu đáo một xíu chứ không sẽ xấu hổ lắm.
Hai người đang nói chuyện vui vẻ thì thấy Gia Khôi dắt tay một bé gái xinh xắn tầm 4 tuổi đi vào, ai cũng hơi bất ngờ rồi vui vẻ chào hỏi.
“Hai em cũng ăn ở đây à? Bọn anh ngồi cùng được không?” Gia Khôi nhìn hai cô cười nhạt.
“Dạ được ạ, bé đáng yêu quá, con tên gì?” Cô cười đứng lên sờ má cô bé.
“Dạ con tên là Huỳnh Gia Nghi, ở nhà mọi người gọi con là Bánh Bao ạ.
” Cô bé mở to mắt nhìn cô giới thiệu, rồi quay sang Tố Tố.
“Ơ, lại gặp cô rồi này, cô nhớ con không?”
“Cô nhớ Bánh Bao lắm.
” Tố Tố xoa đầu cô bé rồi ẵm lên ngồi trên đùi mình.
Mộc Thanh nhìn Tố Tố đầy ẩn ý nhưng không hỏi gì.
“Con bé là con gái của anh trai anh.
” Gia Khôi giới thiệu cháu gái.
Cô đi lấy thêm vài