Mộc Thanh và Tố Tố thực tập chung ở một tạp chí văn hoá, vì là năm cuối nên không cần đến lớp nhiều, sinh viên đều đi thực tập, cô có dự định ra trường sẽ tập trung phát triển phòng triển lãm của mình, giành thời gian và tâm huyết ở đó, sẽ không ra ngoài làm việc vì tốn thời gian, nghỉ trưa cô chở Tố Tố đến một nhà hàng chay gần đó.
Hai người chọn một bàn cạnh cửa sổ, phục vụ đưa menu đến, bọn họ chọn vài món thanh đạm.
Cô nhìn Tố Tố, thời gian này cô ấy gầy đi rất nhiều, vừa lo cho đồ án tốt nghiệp, đi thực tập, còn phải làm thêm bên ngoài, một cô gái hồn nhiên của mấy năm trước dường như đã không còn nữa.
“Cậu thật sự xuất ngoại sao?”
“Ừ, không còn cách nào khác, ở đây quá mệt mỏi.
” Cô ấy chống tay lên cằm nhìn ra cửa sổ.
“Sau này sẽ không thường xuyên gặp nhau, tụi mình sẽ rất nhớ cậu.
” Dừng lại một lát cô nói tiếp.
“Nhưng mình ủng hộ quyết định của cậu.
Sang đó sẽ có thời gian chăm sóc bác trai.
”
“Cảm ơn cậu! Mọi người là sự luyến tiếc duy nhất của mình ở đây,…yên tâm, mình sẽ liên lạc thường xuyên, đợi cậu kết hôn mình sẽ làm phụ dâu, cũng làm mẹ nuôi của con cậu.
” Tố Tố cười vui vẻ hứa hẹn.
“Không vội.
”
“Ai biết được nè, có khi vừa tốt nghiệp cậu lại kết hôn sinh con thì sao?”
“Đừng có đùa vậy chứ?” Nghĩ đến đã nổi hết da gà, cô còn muốn tự do thêm vài năm nữa.
“Tố Tố này, Gia Khôi có vẻ có tình cảm với cậu, không suy nghĩ thêm à?”
Tố Tố gượng cười lắc đầu.
“Có gì mà phải nghĩ chứ, ngay từ đầu đã định bọn mình là không thể.
”
“Hôm trước mình có gặp mẹ anh ấy, bà là người lịch sự, không làm khó cũng không nói lời khó nghe, nhưng mình đủ hiểu bản thân đứng ở vị trí nào.
” Tố Tố cầm ly nước cam uống một ngụm.
“Vậy còn vị bác sĩ kia thì sao?”
“Hiện tại mình còn nhiều việc cần làm, không có thời nghĩ đến.
”
Mộc Thanh hiểu ý gật đầu không hỏi tiếp.
Hai người ăn trưa xong quay lại nơi thực tập, chỉ khoảng hơn hai tháng nữa bọn họ sẽ tốt nghiệp, tương lai mỗi người sẽ có nhưng bước rẻ khác nhau, chỉ hy vọng mọi việc sẽ thuận lợi đến với cô ấy.
Buổi tối về đến nhà thì cô gặp bố mẹ Chu cũng đang ở đây.
“Con chào mọi người.
”
“Về rồi hả con? Đã ăn cơm chưa?” Mẹ Chu đã xem cô như con dâu mà đối đãi.
“Dạ rồi ạ.
”
“Lên phòng tắm rửa rồi xuống ăn trái cây nhé.
” Mẹ Mộc từ trong bếp nói ra, cô dạ rồi đi lên tầng, vừa đúng lúc anh gọi đến.
“Về chưa?”
“Em vừa về.
”
“Mệt không?” Thiên Bình đang công tác ở Mỹ đã gần một tháng rồi.
“Không ạ, anh ở công ty à?”
“Ừ, chuẩn bị họp.
”
“Vậy anh bận đi.
”
“Không sao, còn thời gian.
Có nhớ anh không?”
“Rất nhớ.
” Cô nghe tiếng cười khẽ của anh bên kia điện thoại.
“Anh cũng vậy, sang tuần sẽ về với em.
”
“Dạ.
”
“Thôi em tắm rửa đi, khi nào xong anh gọi.
”
Kết thúc cuộc gọi với cô, anh đưa mắt nhìn người đàn ông đang nhắm mắt dưỡng thần, trước kia bọn họ không thân thiết lắm, lại còn thích chung một cô gái nên mối quan hệ càng hạn chế, nhưng bây giờ không hiểu lý do gì, họ thân thuộc hơn rất nhiều.
“Ông già lại sắp xếp xem mắt cho cậu?”
Gia Khôi bực bội trong lòng.
“Ừ.
”
“Biết cậu trốn ở đây, chắc ông ấy lại phải nhập viện.
”
“Dạo này cậu khá nhiều lời.
”
“Biết làm sao, bạn gái thích vậy.
”
Gia