Cô đang ngồi yên tĩnh trên sô pha thì nghe giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên, tim lỡ mất một nhịp nhưng rất nhanh cô lấy lại bình tĩnh, ngước mắt đứng dậy chào anh, anh hơi đơ người vài giây, trong trí nhớ của anh thì cô là một cô nhóc gầy còm nhỏ bé, ấy vậy mà nay đã lột xác thành một thiếu nữ xinh đẹp cao ráo động lòng người, nhưng quen thuộc hơn dường như cô là cô gái lúc sáng va chạm với xe anh trước đầu hẻm, cảm thấy hơi chột dạ, anh ho một tiếng mỉm cười nhàn nhạt.
"Nhóc con nay lớn lên thay đổi thật nhiều, anh còn không nhận ra em, người đã cao hơn lại xinh đẹp nữa.
"
Mọi người cười nói vui vẻ, bố thì chơi cờ với bác Chu, còn mẹ phụ bác Bảo Quyên nấu ăn trong phòng bếp, cô ngồi một góc xem điện thoại, thấy cô không nói chuyện, Thiên Bình rủ mắt nhìn cô nói:
"Lúc sáng va chạm trước hẻm, xin lỗi anh không nhận ra em, anh có cuộc họp khẩn.
" Lời ít ý nhiều, vì bận họp nên anh không xuống xem cũng không đưa cô đi bệnh viện, lúc anh nhìn ra chỉ thấy trầy nhẹ không nghiêm trọng nên cũng không để tâm.
Cô ngước mắt nhìn anh có hơi bất ngờ: "Không sao, em bị trầy nhẹ, lỗi do em chạy nhanh không nhìn đường.
"
Hai người nói chuyện với nhau một lát, mẹ Chu gọi mọi người vào ăn cơm.
Sau khi ăn cơm xong gia đình cô xin phép ra về, về đến nhà trời cũng đã tối, cô thay một bộ đồ ngủ thoải mái, tay cầm một ly rượu vang đi ra ban công ngồi ngơ ngẩng nhìn bầu trời đầy sao, hôm nay bầu trời rất đẹp, một lát sau vào lại phòng ngồi trước cây dương cầm, cô đưa tay lên đánh bài Danses Des Pettis Cycnes(*) một trong những tác phẩm nổi tiếng của Tschaikowsky.
(*) Là tác phẩm hội tụ đủ các yếu tố để trở thành một tác phẩm kinh điển của thời đại, bản nhạc ra đời từ một câu chuyện cổ tích kể về nàng công chưa Odette, bị một phù thuỷ biến thành thiên nga trắng, ban ngày nàng là thiên nga, ban đêm lại biến hoá thành người, lời nguyền của phù thủy chỉ được hoá giải bằng thứ tình yêu chân thành của một chàng trai giành cho Odette.
Cô say mê đánh từng nốt nhạc trong trẻo mà không để ý ban công đối diện một chàng trai đang ngồi dựa mình trên ghế vừa im lặng lắng nghe tiếng đàn, vừa hút thuốc, tâm trạng dường như bị tiếng đàn cuốn hút đến thẩn thờ, đánh xong bản nhạc tâm trạng dường như tốt hơn rất nhiều, cô đứng dậy đi thẳng vào nhà tắm đánh răng rửa mặt tắt đèn lên giường đi ngủ, không hề hay biết sự hiện diện của đối phương.
Thiên Bình nhìn căn phòng đối diện đã tắt đèn như có điều suy ngẫm, điếu thuốc trên tay chưa kịp hút đã cháy hết rồi, anh dập tắt rồi xoay người đi vào phòng.
5h30 sáng hôm sau, Mộc Thanh tỉnh dậy, cô được bố dạy cho thói quen tối ngủ sớm sáng cũng dậy sớm, khi nào trong người không khỏe cô mới ngủ nướng thêm một lát, vệ sinh cá nhân xong cô thay một bộ thể thao, do thời