Lúc thôi nôi con gái, vợ chồng cô làm một bữa tiệc tại sân vườn trong biệt thự, mời người thân bạn bè hai bên, Tố Tố cũng về nước theo lời hứa trước đó.
“Trời ơi, công chúa nhỏ của mẹ nuôi sao lại đáng yêu như vậy chứ!” Cô ấy lần đầu gặp bé Posy, những lần gọi video dù sao cũng không chân thực như gặp trực tiếp.
Hôm nay công chúa nhỏ được mẹ mặc cho một chiếc đầm xoè bồng bềnh màu tím, đầu đội vương miện, trông cực kì đáng yêu, cô bé đã biết đi được vài bước nhỏ, đang giai đoạn phát triển mới nên không muốn bố mẹ bế nữa mà muốn tự đi, vì đi chưa vững nên thỉnh thoảng sẽ vấp té vài lần, đầm cũng vì thế mà bị bẩn một chút.
“Chị đã nói rồi mà, con bé này thật khéo sinh, con gái hưởng hết gen trội của bố mẹ nên rất dễ thương.
” Tú Linh vừa véo má Posy vừa lên tiếng.
“Bọn họ cũng có con rồi, anh chị cũng nên tính đi chứ?”
“Ừ thì…chị còn muốn chơi thêm vài năm nữa.
”
“Nếu em là chị em còn muốn sinh ngay và luôn như Mộc Thanh ý.
”
Tú Linh lại nhen nhóm ngọn lửa trong lòng, đúng thật cô rất thích có con nhưng vợ chồng cô còn nhiều việc giải quyết, sợ không có thời gian chăm tốt cho con nên còn chần chừ chưa tính đến, nhưng nếu sinh được cô công chúa như này thì thật tuyệt vời.
“Bô…bô…” Posy thấy bố đi đến thì cười vui vẻ đưa hai tay đến gọi bố, hiện tại bé đã mọc sáu cái răng sữa, nụ cười càng đáng yêu hơn, Thiên Bình nghe tiếng con gái thì mỉm cười bế con gái hôn vào má một cái hỏi.
“Con gái bố đã đói chưa nào? Chúng ta đi ăn gì nhé?” Lúc bé 10 tháng tuổi thì biết nói chữ đâu tiên, điều bất ngờ là không phải bố cũng chẳng phải mẹ mà là “anh” anh Subin của bé, làm cho người bố cực kì ghen tỵ, 11 tháng bé lại vui vẻ gọi “mẹ.
.
mẹ.
” Thiên Bình đợi mãi tới gần thôi nôi mới được con gái gọi nhưng lại không phải là bố mà là bô, haiz… thôi dù sao có còn hơn không, nên anh cũng rất vui vẻ hưởng thụ.
Ông bà nội ngoại ngày nào cũng cố gắng dạy để mong nghe được tiếng gọi của cháu gái nhưng sự thật khiến bọn họ thất vọng vì cô bé vẫn chỉ cười chứ không nói.
Anh đặt một chén cháo thịt bằm kèm rau củ lên bàn ăn cho trẻ em, rồi đưa cho con một cái muỗng nhỏ, cột yếm vào cổ cho bé, cô bé chơi từ sáng giờ nên bây giờ đã đói bụng ăn rất ngon lành.
Mộc Thanh từ bên ngoài đi vào nhìn con gái đang ăn, đi đến hôn lên má con một cái.
“Con gái mẹ hôm nay ăn giỏi thật đấy, gần hết một chén rồi này!”
“Hi.
.
i.
.
mẹ.
.
mẹ.
”
“Ngoan quá, ăn xong cùng mẹ lên phòng thay đầm mới nhé? Bẩn rồi này.
”
Bé Posy không được tự nguyện lắm, dường như cô bé rất thích chiếc đầm này nên nhìn mẹ lắc đầu.
“Mẹ đã chuẩn bị cho con đầm công chúa mới, rất