Edit: Khang Vy
Dụ Lạc Ngâm đang ăn cơm thì bị bệnh nhân giường 18 rung chuông gọi đi, sốt ruột tới mức quên cầm cả điện thoại theo.
Nhưng cũng may bệnh nhân giường 18 cũng không có chuyện gì to tát cả, xử lý trong vòng hai mươi phút rồi quay về văn phòng, Dụ Lạc Ngâm ngoài ý muốn phát hiện một ‘nàng tiên ốc’ bên trong.
Không biết Bạch Tầm Âm đã tới đây từ khi nào, đang ngồi trên giường trong văn phòng, quần jeans màu xanh biển vây lấy hai chân thẳng tắp, lắc qua lắc lại, chiếc áo phông rộng thùng thình khiến người cô như lọt thỏm bên trong, cánh tay nhỏ mềm mại, khuôn mặt không trang điểm gì cả, nghe thấy âm thanh thì đưa mắt nhìn qua.
Trong giây phút đó, cặp mắt màu trà kia khiến Dụ Lạc Ngâm cảm thấy mình đã quay về năm 18 tuổi, thấy được cô thời cấp ba.
Thật đúng là… thời gian khiến con người hồi tưởng lại những gì đã qua.
Chưa tốt nghiệp đã nảy sinh cảm giác này, Dụ Lạc Ngâm không khỏi cảm thấy mình buồn cười, anh đi tới trước mặt Bạch Tầm Âm, ngón tay nắm lấy cằm cô gái nhỏ, khẽ cười nói, “Em tới lúc nào thế?”
“Vừa mới thôi.
” Bạch Tầm Âm chớp mắt, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn, “Đưa cơm cho anh đấy.
”
“Nhìn thấy em đủ no rồi.
” Dụ Lạc Ngâm thoả mãn cúi đầu, đôi môi lạnh băng khẽ hôn cô hai cái, “Tú sắc khả xan[1].
”
Bạch Tầm Âm đẩy anh ra.
“Nói thật đó, em đừng mặc thế này được không.
” Dụ Lạc Ngâm có chút không vui, nói câu y hệt A Mạc rồi lại ngồi vào ghế xoay trước bàn làm việc, kéo người đến trên đùi để ôm, giọng nói rầu rĩ, “Bây giờ anh cảm thấy mình như trâu già gặm cỏ non ấy.
”
Bạch Tầm Âm không nhịn được cười, đôi mắt linh hoạt chuyển động, “Vốn dĩ trông anh đã già hơn em rồi.
”
Người nói vô tâm, người nghe cố ý, Dụ Lạc Ngâm luôn tự tin với bề ngoài của mình sửng sốt một chút, sau đó mở camera trước của điện thoại ra để soi, giọng nói đáng thương, “Mấy năm nay anh phải thức đêm nhiều, có phải đã không còn vẻ anh tuấn đẹp trai rồi đúng không?”
…
“Dụ Lạc Ngâm.
” Bạch Tầm Âm dở khóc dở cười, ôm mặt anh lại, “Một người đàn ông như anh, chú trọng vẻ ngoài như vậy làm gì?”
“Không thể không chú trọng được.
” Dụ Lạc Ngâm lại rất nghiêm túc kiểm tra xem mình có tóc bạc hay nếp nhăn không rồi mới buông điện thoại xuống, nghiêm túc nói, “Còn phải dựa vào khuôn mặt này để quyến rũ em nữa.
”
Đúng là, đồ mặt dày.
Bạch Tầm Âm cũng không còn cách nào với anh, “Ai bị anh quyến rũ cơ?”
“Còn phải nói.
” Dụ Lạc Ngâm cười nói, tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, một tay cầm đũa gặp bông cải xanh lên ăn, mơ hồ nói, “Có thể theo đuổi được em, khuôn mặt này chiếm 50% rồi.
”
50% còn lại đương nhiên là dựa vào có ý định quyến rũ cô.
Nhưng mà lời anh nói cũng là sự thật.
Lúc trước ở trường, Bạch Tầm Âm chẳng nhìn ai vào mắt cả, lần đầu tiên nhìn thấy Dụ Lạc Ngâm đã chú ý tới anh, thật sự là do diện mạo xuất chúng này.
Vì thế cô cũng hào phóng gật đầu thừa nhận, “Được rồi – anh ăn cơm tử tế chút được không?”
Cứ ôm chặt eo cô như này thì ăn cơm kiểu gì?
“Vậy là em thừa nhận hả?” Dụ Lạc Ngâm cũng không đói, chỉ muốn trêu cô, “Em cũng thấy sắc nảy lòng tham với anh đúng không?”
Bạch Tầm Âm nhún vai, “Vậy thì sao?”
“Vậy em phải trả một chút ‘thù lao’ cho khuôn mặt đẹp trai này của anh.
” Dụ Lạc Ngâm không biết xấu hổ nói, đôi mắt xẹt qua sự giảo hoạt.
Bạch Tầm Âm ngẩn người, còn chưa kịp nói gì đã cảm thấy ngón tay chợt lạnh.
Vừa nâng tay lên đã thấy ngón giữa có thêm một chiếc nhẫn lấp lánh, vô cùng phù hợp với bàn tay trắng nõn, giống như trời đất tạo nên vậy.
Cô theo bản năng hỏi, “Sao anh biết kích cỡ ngón tay em?”
Câu đầu tiên Bạch Tầm Âm nói không phải là ‘không thích’ cũng khiến Dụ Lạc Ngâm khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Anh dựa đầu vào vai cô, giọng nói lười biếng giống như trẻ nhỏ đắc ý sau khi ăn vụng được kẹo, “Đo trộm đấy.
”
…
Lời từ chối đã đến bên miệng, nhưng nhìn dáng vẻ này của Dụ Lạc Ngâm, cô cũng không thể nói nên lời.
Bạch Tầm Âm chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, “Anh mua làm gì thế?”
Rõ ràng trước đó cô đã nói không muốn mua nhẫn sớm rồi.
“Em không phải cảm thấy gánh nặng đâu, chỉ là minh chứng cho việc em không còn là người độc thân thôi mà.
” Dụ Lạc Ngâm hôn lên tóc cô, giọng nói trầm thấp mê hoặc còn có vẻ gì đó bất mãn ấm ức, “Ai bảo hai lần anh tới đón em tan làm đều thấy có người ‘mến mộ’ chặn đường em chứ?”
Lần đầu tiên là cái người được gọi là Lý công kia, lần thứ hai còn là Mục An Bình.
Loại chuyện kiểu gì cũng xảy ra này khiến Dụ Lạc Ngâm sắp tức chết rồi.
Bạch Tầm Âm có hơi không tiêu thụ nổi cái ‘ghen’ của anh, đôi mắt cô gái nhỏ chuyển động, không nhịn được phản bác, “Chẳng phải bên cạnh anh cũng có một đám oanh oanh yến yến đó sao?”
Dụ Lạc Ngâm nhíu mày, giả vờ vô tội, “Nào có?”
“Như Thịnh Sơ Nhiễm đó.
” Bạch Tầm Âm nhàn nhạt nói, “Si tình thật đấy.
”
Dụ Lạc Ngâm khẽ cười, giọng nói nhàn nhạt, “Em không nhắc tới thì anh cũng quên người này rồi đấy, nhưng mà… bé cưng của anh cũng ghen à?”
Điều này làm anh rất vui.
Bạch Tầm Âm không nói gì, đầu ngón tay xoay chiếc nhẫn, nghĩ một chút rồi nói, “Muốn em đeo cũng được thôi, chỉ là… đưa điện thoại đây em xem nào.
”
Câu nói bất ngờ này cũng không hợp với tính cô chút nào, Bạch Tầm Âm vừa nói xong thì thấy khuôn mặt Dụ Lạc Ngâm xẹt qua vẻ kinh ngạc.
Trong lòng cô hiểu rõ, không khỏi muốn cắn môi nhịn cười.
“Xem điện thoại?” Ánh mắt Dụ Lạc Ngâm trôi xa, ngón tay đùa nghịch điện thoại của mình, nói gần nói xa, “Thế nào? Muốn kiểm tra à?”
“Không được sao?”
Ánh mắt Dụ Lạc Ngâm loé lên, “Không phải là không được, nhưng mà chuyện kiểm tra điện thoại này đều là chuyện vợ…”
Bạch Tầm Âm dứt khoát đứng dậy định đi.
Dụ Lạc Ngâm không còn cách nào khác ngoài đầu hàng, mở màn hình khoá rồi đưa điện thoại cho cô, “Em xem đi… không được cười nhạo anh chuyện lấy ảnh em làm hình nền đâu đấy.
”
Sớm đã cười rồi còn đâu.
Bạch Tầm Âm yên lặng ngồi trên đùi người đàn ông mở wechat của anh ra – thật ra cô không có hứng thú với mấy chuyện riêng tư của Dụ Lạc Ngâm, chỉ muốn xem xem anh còn ‘cất giấu’ cái gì về mình nữa hay không.
Nhưng vừa vào trang wechat cá nhân, Bạch Tầm Âm kinh ngạc phát hiện anh đăng rất nhiều ‘khoảnh khắc’ mà không cho ai xem cả, chỉ một mình anh mới nhìn thấy, lướt một chút mới thấy toàn cảnh tuyết trắng.
Mà nội dung Dụ