Chung Cư Bùng Binh

Chương 103


trước sau





Như hai bạn Vịt và Mầm đã thông báo, buổi tối hôm nay sẽ là buổi liên hoan thân mật tại một căn homestay ở ngoại thành do hai bạn tổ chức ra mời những người hàng xóm ở tầng 13 chung cư Bùng Binh, với mục đích chúc mừng cho tình iu mới chớm của hai bạn, và cũng để vui chơi xả láng một bữa trước khi Vịt tiếp tục quay trở lại Phú Quốc để hoàn thành dự án phim của mình. 

Buổi liên hoan có một mở đầu khá suôn sẻ, tất cả đều tham dự đầy đủ không thiếu một ai. Trong suốt bữa ăn, mọi người cũng ăn uống chuyện trò rất vui vẻ. Nhưng mà sau đó, khi mọi người bắt đầu tản ra thì...




Ngoài phòng khách, trước màn hình ti vi đang mở karaoke.




Tồm Híp: Em không là nàng thơ, anh cũng không còn là nhạc sĩ mộng mơ. Tình này nhẹ như gió, lại trĩu lên tim ta những vết hằn.

Chin Chin: Hú hú hay quá idol ơi! Bis bis! 

Ỉn Hồ Ly: Oppa ơi em là nàng thơ nè! Nàng thơ iu anh á! Oppa saranghae! Saranghae oppa! Hu hu oppa nhìn em đi! Nhìn em đi mà!

Bé Đậu: Giọng anh Trường ngọt xỉu.

Bánh Bao: Anh hát cũng hay mà! Để anh hát cho em nghe!

Bé Đậu: Thôi anh ơi... 

Bánh Bao: Sao chứ? Xuân chê anh à?

Bé Đậu: Không phải, mà là Toản giành không lại mic với các anh đâu.

Bánh Bao: ...

Vương 1m8: Tiếng yêu này móng manh, giờ tan vớ ớ ~ thôi cúng đành. 

Chủ Tịch: Xếp riêng những ngày tháng hồn nhiên! Trả hếtttttttttt cho em!

Chin Chin: ...

Ỉn Hồ Ly: ...

Hải Bé: Bây giờ thì tôi mới hiểu, thế nào gọi là đối lập làm nên vẻ đẹp...

Bánh Bao: Anh ra giành mic của anh Toàn anh Vương có khả thi không Xuân? Chứ anh đau tai quá.

Bé Đậu: Em đã bảo là không mà. Toản giành thử coi. Giành của anh Toàn thì anh Toàn ăn vạ, giành của anh Vương là anh Hoàng đấm Toản đấy.

Hoàng Thượng: Vương hát hay quá! Yêu Vương!!! Hát nữa Vương ơi! Hoàng muốn nghe tiếp! Trường với Toàn bỏ mic xuống cho Vương hát đi! Hú hú!
9

Bánh Bao: ...

Hải Bé: ...

Chủ Tịch: ...

Ỉn Hồ Ly: Ha...

Chin Chin: Điều gì đã che đôi mắt đẹp trai kia lại khiến anh ấy mù quáng vậy nhỉ?

Hải Bé: Thay vì hỏi che mắt, tôi nghĩ nên hỏi cái gì bịt tai thì hợp lý hơn.

Bé Đậu: Ừ.

Tồm Híp: Anh nghĩ anh nên chuyển sang hát Con tim mù lòa... Bao giờ ông Hoàng tỉnh lại? Nhìn hình ảnh này kinh hãi quá.

Chủ Tịch: Nay Vương đưa đi tái khám, thấy nói là không có tiến triển gì mấy.

Chin Chin: Thôi kệ đi mấy anh, em thấy vậy cũng dễ thương.

Vương 1m8: Em không là nàng thớ!!! Anh cúng không còn là nhạc sĩ mộng mớ ơ.

Hoàng Thượng: Hoàng hát với Hoàng hát với! Tình này nhè như gió ó ó! Lại tríu lên tim ta nhưng vết hắn!

Chin Chin: ... Em sai rồi, em xin lỗi.

Tồm Híp: Thôi dẹp nghỉ hát, sư tử bé ơi vào phòng xem phim với anh đi.

Hải Bé: Vâng ạ.


Ỉn Hồ Ly: Ơ đừng! Em muốn nghe hát mà! Tới Ánh nắng của anh rồi này, oppa hát đi! Đừng bỏ em lại với những giọng ca hủy diệt thế giới này chứ.

Chin Chin: Anh Trường ơi đừng đi.

Tư Ngơ: Trọng muốn nghe hát hả? Hay anh hát cho em nghe nhé. 

Ỉn Hồ Ly: Dạ... em... 

Tư Ngơ: Toàn ơi, anh mượn cái mic.

Chủ Tịch: Đây, của anh. Em đi tìm bạn Mì.

Ỉn Hồ Ly: Anh Dũng ơi từ từ đã, em...

Tư Ngơ: Từ bao lâu nay, anh cứ mãi cô đơn bơ vơ bao lâu rồi ai đâu hay. Ngày cứ thế trôi qua miên man riêng anh một mình nơi đây. Những phút giây trôi qua tầm tay. Chờ một ai đó đến bên anh, lặng nghe những tâm tư này.

Ỉn Hồ Ly: Hơ...

Chin Chin: Uây! Hát đỉnh vậy sao? Anh Dũng ơi em yêu anh!!!

Bé Đậu: Quào! Giọng anh Dũng ấm thế, muốn xỉu.

Bánh Bao: Anh Vương!!! Cho em cái mic đi!!!




Xung quanh thì hơi ồn ào, nhưng người nào đó lại yên lặng bất ngờ. Có điều, yên lặng ở mặt ngoài, còn trong tim thì chưa chắc.




Ở bàn ăn, ngay kế bên gian phòng khách.




Đức Cọt: Oa, anh Dũng hát hay thế. Bây giờ anh mới biết ấy.

Đại Bự: Mèo, Mèo ăn dưa hấu không?

Đức Cọt: Anh không, Đại ăn đi. Mà anh Dũng hát hay vậy sao bình thường không thấy hát hò gì nhỉ? Chẳng bù cho anh Vương với Mạnh, tối ngày tra tấn lỗ tai hàng xóm.

Đại Bự: Không ăn dưa hấu hay ăn cam nhé? Em bổ cho Mèo.

Đức Cọt: Cam hơi chua, anh không thích lắm. Mà Đại ơi, lần sau có tụ tập gì hát hò kêu anh Dũng hát nhiều nhiều lên, nghe thích ghê á.

Đại Bự: Cam chua thế ăn nho nhé? Nho ngọt. Em bóc vỏ cho.

Đức Cọt: Thôi, Đại ăn đi, kệ anh. Mà anh bảo này, anh Dũng c...

Đại Bự: Mèo!

Đức Cọt: Hơ... sao... sao vậy? Sao tự nhiên Đại to tiếng thế?

Đại Bự: Sao anh cứ khen anh Dũng hoài vậy? Anh ấy hát cũng bình thường thôi có hay lắm đâu? Làm gì nhìn si mê quá thế? Em hỏi còn không để ý đến em nữa! Em giận đấy!

Đức Cọt: Ơ kìa Đại! Anh thấy hay nên khen mấy câu thôi mà. Có gì đâu mà em giận?

Đại Bự: Em không biết! Anh cứ để ý người khác mà bơ em, em giận!

Đức Cọt: Nào Đại. Anh không có mà.

Đại Bự: Hừ.

Đức Cọt: Đại...

Hai Mặn: Giận thì cho giận luôn đi, đồ trẻ con. Đức, mi ăn trái cây dầm sữa chua không? Tau mới làm.

Đại Bự: Ê này! Anh định nhân lúc em giận để chen chân vào phá nhà em đấy hả đồ mất nết?

Đức Cọt: Nào!

Hai Mặn: Tôi chả làm gì.

Chủ Tịch: Mạnh ơi ~ Đói quá, có gì cho Toàn ăn với không?

Hai Mặn: Có trái cây dầm sữa chua, Toàn ăn được không? 

Chủ Tịch: Ui ngon thế! Cho xin một miếng đi!

Hai Mặn: Này.

Chủ Tịch: Ưm ngon xỉu! Đồ ăn Mạnh làm cái gì cũng ngon hết! Toàn bê luôn cả tô ra kia ăn được không?

Hai Mặn: Ơ... 

Chủ Tịch: Sao... sao vậy? Có ai ăn nữa à?

Hai Mặn: À không. Toàn lấy đi.

Chủ Tịch: Hi hi, iu Mạnh ~ Cảm ơn Mạnh nhiều. Phượng ơi ăn trái cây dầm sữa chua hông nè! Ngon lắm!

Đức Cọt: Chà chà chà.

Đại Bự: Xì.

Hai Mặn: Cậu xì cái gì mà xì? Im đi. Mà Đức, xin lỗi, Toàn lấy cả tô rồi. Mi muốn ăn không tau làm cho mi tô khác.

Đức Cọt: Thôi, tau không ăn đâu. Cũng không cần xin lỗi. Đồ ăn mi làm cho Toàn ăn là đúng rồi mà. Hi hi.

Đại Bự: Ờ. Đúng rồi. Còn Mèo, anh đi vào đây với em.

Đức Cọt: Hơ... để làm gì? Anh đang nghe anh Dũng... nhầm, đang nghe mọi người hát mà.

Đại Bự: Hát gì nữa? Vào đây, em cho anh ăn sữa chua.
7

Đức Cọt: H... hả? Cái gì cơ? Ơ này Đại! Đại! Từ từ đã Đại! Khoan đã!!!




Hai bạn Nắng Mèo kéo nhau vào phòng tắm rồi, bỏ lại bạn Mặn bơ vơ giữa gian bếp, với vô vàn những cảm xúc hỗn tạp khó gọi tên.

Nhưng cuối cùng thì bạn chỉ nhìn theo chốc lát rồi lắc đầu, không để ý tới nữa. Dù sao... cũng không liên quan đến bạn mà. Rảnh rỗi đi làm nước ép cho bạn bé ham ăn kia thì hơn, kiểu gì lát cũng đòi uống cho mà xem, lần nào ăn tối cùng với bạn cũng thế. 

Hừm, bạn dần học được cách đặt mối quan tâm của mình vào đúng chỗ rồi.




Ở bên ngoài, khu hồ bơi.

Chủ Tịch: Phượng ơi! Phượng! Ăn trái cây dầm này! Mạnh vừa làm cho tao á! Ăn không?

Công Chúa: Không, ăn đi. Của Mạnh làm cho mà còn đem chia cơ à? Tao tưởng mày phải một mình ôm hết?

Chủ Tịch: Định ăn một mình rồi, mà thấy mày ngồi một mình trông chán đời quá nên rủ mày ăn cùng. Ăn đi, có dưa hấu này, mày thích dưa hấu mà.

Công Chúa: Thôi, không ăn đâu. Mày ăn hết đi.

Chủ Tịch: Sao thế? Có chuyện gì buồn à? Thằng Thanh đâu?

Công Chúa: Đi nghe điện thoại rồi.

Chủ Tịch: Hửm? Ai gọi mà phải tránh mặt mày để nghe thế? Nó có ý đồ gì? Định phản bội mày hả? Đm để tao đấm nó.

Công Chúa: ... 

Chủ Tịch: Sao? Nói đi, tao xử cho. À không, tao gọi cả Nhô với Trường xử!

Công Chúa: Tao nghĩ tao nên vào hỏi Mạnh có bỏ nhầm cần trong tô trái cây của mày không. Ngáo lắm rồi đấy.

Chủ Tịch: Gì mà ngáo! Tao quan tâm mày mà.

Công Chúa: Không có đâu. Thanh sẽ không làm chuyện có lỗi với tao.

Chủ Tịch: Thế sao nó đi nghe điện thoại phải né mày? Mà sao mặt mày ỉu ra như bánh đa ngâm nước thế?

Công Chúa: Không có gì. Chỉ là tao nghe loáng thoáng, hình như là mẹ Thanh gọi.

Chủ Tịch: Mẹ? Thì sao? Nhà nó phản đối nó với mày quen nhau à hay như nào?

Công Chúa: Không biết, nhưng tao đoán là thế. 

Chủ Tịch: Chậc... lại vấn đề muôn thuở.

Công Chúa: Ừ. Haiz... cuộc sống này lắm thứ mệt mỏi nhỉ.


Chủ Tịch: Ừ... à không đm! Không không không! Này, cấm mày nói mấy câu kiểu vậy nhé. Lạc quan lên cho tao! Không việc gì phải suy nghĩ phải buồn cả! Nghe chưa?

Công Chúa: Tao có buồn đâu. Chỉ hơi lo lắng chút...

Chủ Tịch: Khỏi cần lo, có gì thằng Thanh nó phải lo. Mày bớt nghĩ đi, cứ nghĩ nhiều rồi lại...

Thánh Sống: Công Chúa ơi ~ Công Chúa ~ Công Chúa ăn kem không? Kem chocolate nè.

Công Chúa: Kem? Đâu ra đấy?

Thánh Sống: Nãy đi dạo ra đầu đường cho tiêu cơm, thấy nên mua đó. Công Chúa ăn không? Có đúng không? Tôi biết mà.
3

Công Chúa: Ờ, ông thì cái gì cũng biết. Xin nhé.

Thánh Sống: Hi hi hong có chi. Mà ăn kem rồi thì phải vui lên nha, không được xụ mặt ra thế nữa nha. 

Công Chúa: ... Đứng đó nghe lén bao lâu rồi?

Thánh Sống: Nào có nghe lén, tôi luôn hiểu tâm tư của Công Chúa mà, đó là thần giao cách cảm đọ.

Công Chúa: Xàm.

Thánh Sống: Nói chung là vui lên nghe hông? Yên tâm đi, phò mã đó là của em rồi và sẽ mãi mãi là của em, vì cậu ấy yêu em. Biết không?

Công Chúa: Biết rồi, khỏi cần ông nói. 

Thánh Sống: Hi hi. Cười vậy là tốt rồi. Tôi đi đưa kem cho những người khác, bye bye Công Chúa nha.

Công Chúa: Ừ, đi đi.




Ừ, phải rồi. Cậu là của anh, và sẽ luôn luôn ở bên anh. Cậu đã nói vậy mà, cậu sẽ giữ lời, anh tin điều đó. Có điều... cảm giác bất an trong lòng vẫn không thể nào áp chế được mà ngày một lớn dần lên.

Liệu rằng... sóng gió có một lần nữa ập đến? Và nếu nó đến, anh có còn đủ sức chống đỡ hay không...




Ở một góc vườn, cách bể bơi chừng mấy chục bước chân.

Ông Trời: Ê Bình, thế là anh Mạnh sắp lấy vợ thật à?

Mầm Non: Anh hỏi câu này nãy giờ 5 lần rồi đấy.

Súp Lơ: Mày điếc hả em dâu?

Ông Trời: Có mà anh điếc ấy! Sao không vào xun xoe với anh Trọng đi, lượn ra đây làm gì?

Dụng Dubai: Chân dài ơi, anh chồng em không còn xun xoe anh Trọng từ lâu rồi, em quên à?

Ông Trời: À ừ nhỉ, nhầm. Xun xoe Chin Chin mẹ Merci với Đen ~

Súp Lơ: Im đi!

Bùi Đoàn Trò Đùa: Lại bảo không? Nãy chả lượn lờ quanh chỗ anh Chinh mấy lượt, xong bị đuổi vì ồn ào quá làm phiền anh ấy nghe anh Trường hát nên mới lủi thủi ra đây hóng chuyện cùng bọn mình ấy chứ.

Súp Lơ: Ai khiến nói?

Đại Anh Yêu: Sao thế Dũng? Nghiệp quật rồi à?

Súp Lơ: Chả nghiệp!

Chung Chờ Chồng: Nấu nâu nầu. Là trả nghiệp mới đúng. Tờ rả nghiệp nha.

Súp Lơ: ... Đm đéo thèm ngồi với bọn mày nữa, tao vào kiếm đồ ăn.

Dụng Dubai: Kiếm đồ ăn hay kiếm Chinh?

Súp Lơ: Câm mồm không tao nhét dép vào mồm mày đấy!

Ông Trời: Anh thử xem :)

Mầm Non: Chậc chậc.

Chung Chờ Chồng: Mà thôi, kệ Dũng đi, quay lại với hai anh già. Anh Mạnh lấy vợ thật, thế anh Trường làm sao bây giờ?

Mầm Non: Làm sao là làm sao? Anh Trường có thèm

để ý gì đến anh em đâu. Anh em lấy vợ thì anh Trường vẫn tiếp tục cái chủ nghĩa độc thân vui tính đó của anh ấy thôi chứ còn làm sao nữa?

Dụng Dubai: Kể ra anh thấy anh Trường quan tâm anh Mạnh lắm mà, kiểu chăm lo từng tí luôn ấy. Hậu nhiều khi còn không để ý anh được như thế.

Ông Trời: Anh ý kiến gì?

Dụng Dubai: Không... anh chỉ nói ví dụ vậy thôi.

Đại Anh Yêu: Nhưng Dụng nói đúng. Người ngoài nhìn vào đều thấy rõ ràng là hai anh ấy có tình cảm với nhau, chỉ là không hiểu sao hai ông đều chối.

Mầm Non: Anh em không chối!!! Là anh Trường chối nên anh em mới không dám tiến tới!!!

Bùi Đoàn Trò Đùa: Bé Mầm bình tĩnh đừng nóng.

Hải Ké: Bình thường mày hay khịa anh mày lắm mà, nay bênh dữ vậy?

Mầm Non: Oái giật mình! Anh ở đâu chui ra đấy?

Hải Ké: Tao tát cho giờ! Tao đi đàng hoàng chui cái gì mà chui? Nãy đang nói chuyện với Lâm, Lâm đi tắm nên tao ra đây hóng drama. Sao? Tới đâu rồi kể nghe chơi.

Pinky: Có tới đâu đâu anh. Vẫn ở chuyện anh Mạnh lấy vợ, OTP em rã đám.

Hải Ké: Kể ra cũng vãi đạn thật, giờ tao vẫn không tin ông Mạnh lấy vợ.

Chung Chờ Chồng: Phải lấy anh mới hợp lý nhờ.

Hải Ké: Vớ vẩn! Tao chỉ lấy Lâm thôi. 

Ông Trời: Cơ mà trước anh Mạnh chả thích anh là gì? Mãi sau mới chuyển sang anh già.

Hải Ké: Có cái quần! Hồi trước ông ấy dựng bình phong, chứ từ đầu vẫn thích mỗi ông Trường, có thích ai khác bao giờ.

Mầm Non: Sao anh biết? Đến em còn mãi mới nhìn ra.

Hải Ké: Tại mày ngu.

Bùi Đoàn Trò Đùa: Em ghi âm lại gửi anh Lâm đấy.

Hải Ké: Nào! Đùa tí làm gì căng? 

Chung Chờ Chồng: Thế làm sao anh biết? Ai nói cho anh à?

Hải Ké: Tao hỏi thằng Long.

Bùi Đoàn Trò Đùa: À, bảo sao.

Xa Dần: Xí xí, sao anh Long biết ạ?

Pinky: Hỏi câu nào có não hơn đi.

Xa Dần: Em thắc mắc thật mà...

Ông Trời: Anh Long là thánh sống còn cần phải hỏi à? Ngơ cũng chừa phần thiên hạ với chứ anh ơi.

Ốc Hương: Nó không biết thì nó hỏi, mắc gì phải gắt gỏng với nó? Nãy giờ nó đã ngồi im nghe chúng mày nói rồi, giờ mới nói được một câu dập nó tơi tả. 

Ông Trời: Em cũng mới dập có hai câu chứ đâu ra tơi tả?

Pinky: Ngơ bị dập thì chịu chứ ý kiến gì?

Ốc Hương: Anh đấy! Anh còn ngơ hơn cún nhà em chứ ngồi đó mà nói.

Pinky: Gì? Tao ngơ gì?

Ốc Hương: Anh bảo anh Mạnh anh Trường là OTP rã đám, chứ anh với anh Mạnh Kitty thì lại không?

Pinky: Liên quan?

Đại Anh Yêu: Linh nhắc mới nhớ. Dạo này thấy hai ông thân thiết suốt ngày kè kè đi với nhau mà, tưởng sắp thành đôi tới nơi rồi sao tự nhiên lại thành ra thế này?

Chung Chờ Chồng: Thật... Sao anh Mạnh đi Sài Gòn mà anh Duy không níu kéo vậy? Anh không tiếc hả? 

Pinky: Gì? Tự nhiên hỏi tao? Nó muốn đi Sài Gòn phát triển sự nghiệp thì kệ nó, chả lẽ tao cản?

Mầm Non: Nghe chẳng khác gì anh Trường mặc kệ anh trai em, chán mớ đời.

Pinky: Hai ông anh đấy là có tình cảm mà không nhìn ra, tự hành nhau!


Thánh Sống: Thế Duy dám bảo Duy không có tình cảm gì với Mạnh hong?

Pinky: Vl đm!!! Ông là ma đấy à? Hiện hồn từ lúc nào thế?

Ông Trời: Má ơi đứng tim! Anh với anh Hải học đâu ra cái kiểu dọa ma người khác thế?

Hải Ké: Ê! Tao nhấn mạnh lại là tao đi rất đàng hoàng nha. Tại chúng mày tự giật mình ấy chứ nói gì tao?

Thánh Sống: Nào nào mọi người đừng chen ngang, tôi đang hỏi Duy mà. Duy, Duy dám khẳng định Duy không có tình cảm gì với Mạnh không?

Pinky: Thì liên quan gì ông?

Thánh Sống: Tức là có?

Pinky: Ai bảo thế?

Thánh Sống: Tức là không có?

Pinky: Im đi!!!

Thánh Sống: Tóm lại là có không?

Pinky: ...

Thánh Sống: Chậc. Học các anh già cái gì không học, lại đi học cái kiểu quanh co tự làm khổ mình khổ người này là sao? Ngu ngốc quá đi à.

Pinky: Kệ tôi! Ế đừng có bày đặt tư vấn tình cảm như mình biết rõ lắm.

Thánh Sống: Ok thôi. Nhưng nãy tôi lên thấy Mạnh đang nằm nghe nhạc một mình, có vẻ buồn, hình như còn khóc nữa.

Pinky: ...

Mầm Non: Thật á? Tội vậy.

Xa Dần: Tính ra chưa thấy anh Mạnh khóc bao giờ luôn.

Ông Trời: Ôi Kitty cơ bắp rơi lệ rồi. Anh Duy lên dỗ đi kìa.
3

Pinky: Liên... liên quan gì... đến đến tao.

Thánh Sống: Chả liên quan thì thôi, coi như Long nói chơi. Mấy đứa ăn kem không? Anh có mua này. Nhiều vị lắm.

Mầm Non: Em có ạ!

Bùi Đoàn Trò Đùa: Cho em kem dâu với sư phụ.

Mầm Non: Anh không được ăn! Đang đau họng ăn cái gì?

Bùi Đoàn Trò Đùa: ... Thì thôi... Anh không ăn kem nữa, anh ăn em nha.

Mầm Non: ... Nghe lời thì cho.

Bùi Đoàn Trò Đùa: Hả? Gì cơ? Nói lớn lên, anh không nghe.

Mầm Non: Lát nữa nói! Để yên cho em ăn!

Ông Trời: Cho em cái đi, có kem dưa lưới không?

Thánh Sống: Có, đây cho Hậu. Ăn xong bớt đánh chồng lại nha.

Ông Trời: ...

Chung Chờ Chồng: Cho em kem dâu. Em với anh yêu ăn chung một cái thôi ạ.

Thánh Sống: Gớm, biết rồi. Đây. 

Ốc Hương: Tối lạnh, không ăn kem. Cún cũng không được ăn nhé.

Xa Dần: Vâng ạ...

Thánh Sống: Tội nghiệp, coi cái mặt ỉu xìu kìa. Thôi anh để phần cho Đức cún một cái mai ăn nhé.

Xa Dần: Dạ!!! Em cảm ơn anh Long.

Thánh Sống: Hông có chi. Duy ăn không? Có kem chanh này.

Pinky: Không, không thích chanh. Có chocolate không?

Thánh Sống: Có nhưng không hợp với Duy, chanh mới hợp. Chua chát cay đắng ~

Pinky: ... Dẹp mẹ đi! Ăn có cây kem mà khịa như móc họng.
1

Thánh Sống: Không có tật sẽ không giật mình. Duy thấy khó chịu thì nên nhìn nhận lại cảm xúc của mình đi nha. Anh đi mời kem tiếp đây, bye bye mấy đứa nhé.

Pinky: Khùng!




Ừ, khùng! Khùng thật! Nhưng mà ai khùng... Là người ta khùng, hay bản thân đang phát khùng vì những thứ cảm xúc không nói thành lời trong tim đây?

Giữa ngã rẽ này, phải đi hướng nào mới là hướng về ánh sáng...




Ở một góc khác trong vườn, chỗ chiếc xích đu nằm bên giàn cây hoa giấy.

Nguyên Mạnh đang ngồi, với chai rượu trên tay. Rượu nhẹ, nhưng uống nhiều rồi, đầu óc cũng dần dần mơ hồ không còn tỉnh táo, mọi cảm giác và suy nghĩ đều không còn rõ ràng, duy chỉ có cơn đau âm ỉ khó chịu trong lồng ngực là luôn hiện hữu, rõ mồn một, đầy giày vò...

"Vẫn còn uống nữa? Có cần anh gọi cấp cứu sẵn cho em luôn không? Hồi nãy anh nói sao hả?" 

Đang uống, bỗng Nguyên Mạnh nghe giọng ai đó cất lên, liền theo phản xạ ngẩng đầu nhìn theo hướng âm thanh. Nhưng còn chưa kịp nhìn rõ là ai, chai rượu trên tay đã bị người kia giật phăng đi mất.

Kế đó lại là một tràng những câu nói với giọng điệu gắt gỏng hơn cả vừa rồi:

"Em đấy! Đến khi nào mới chịu lớn? Cứ vậy hoài mà còn đòi lấy vợ? Em lấy vợ cái gì? Em lấy về làm khổ người ta hay chi? Anh thiệt không hiểu nổi em luôn á. Đến bản thân mình còn chưa tự chăm sóc được, lại đòi lấy vợ. Mà em thậm chí còn chẳng yêu người ta. Rốt cuộc là em muốn gì? Rồi bản thân em tự muốn lấy vợ, xong lại cứ buồn bã ủ rũ, còn chui ra một góc uống rượu một mình. Là sao đây hả? Em nói đi, tóm lại em muốn làm gì?"

Nguyên Mạnh nghe chữ được chữ không, nhưng tầm mắt lúc này đã xác định được rõ người đang đứng trước mặt mắng anh sa sả kia là ai rồi. 

Cái con người này... một con người đáng ghét. Rõ ràng không muốn ở bên anh, lại cứ quan tâm anh; rõ ràng không có ý định níu kéo, nhưng anh lấy vợ thì lại cứ chen ngang bàn ra ngăn cản. Còn hỏi anh muốn gì, câu này anh nên hỏi mới đúng chứ.

Tấn Trường... rốt cuộc là anh muốn cái gì?
3

Nguyên Mạnh nhìn người anh lớn, trong ánh mắt chứa đầy những bi thương và uất ức. 

Tấn Trường thì vẫn tiếp tục đứng đó mà nói, dù chẳng biết người đối diện có nghe gì không và có đáp lại không, chú vẫn cứ nói, như muốn cho thỏa những cảm xúc ngổn ngang trong lòng lúc này. Chính bản thân chú cũng đang rất rối bời, cho nên mới muốn người kia cho chú một câu trả lời rõ ràng. Họa chăng... khi người kia trả lời rồi, chú sẽ biết chính xác mình đang cần gì và phải làm gì... 

Tuy nhiên, chú thì nghĩ thế, còn người kia lại không.

Nguyên Mạnh ngồi nghe một hồi, cảm thấy mệt mỏi, phiền phức, không muốn nghe nữa, liền dứt khoát đứng bật dậy, làm ra một hành động mà chính anh và đối phương đều không ngờ tới.

Anh bước lên một bước, hai tay giữ hai bên mặt người kia, không nói một lời, cứ thế... trực tiếp... dứt khoát... đặt môi hôn lên đôi môi đang hoạt động không ngừng của người đó, buộc nó phải dừng lại, không tuôn ra những lời làm anh khó chịu nữa.
4

Một cái hôn, bất ngờ, đột ngột, không báo trước, không lí do, khiến ai kia thoáng chốc sửng sốt đơ người. 

Chuyện... chuyện gì thế này... 
11



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện