Đang nhắn tin bình thường, bỗng chuyển ngôn ngữ sang hệ bị giật điện thoại, vừa nghe là biết có điều bất thường rồi.
Cả nhóm chat đều biết điều đó, nên dĩ nhiên đã có một vài người thuộc tổ đội hóng hớt lập tức chạy lên phòng riêng của hai anh già trên tầng ba để nghe ngóng tình hình.
Nhưng cửa phòng thì khóa trái, cách âm lại quá tốt, mọi người có cố gắng đến mấy cũng không thể biết được bên trong đang xảy ra chuyện gì. Mà cũng không ai dám gõ cửa hỏi, vì sợ sẽ cắt ngang "chuyện tốt" của OTP, chỉ đành đứng ngoài mà sốt ruột suông.
"Ê mọi người, mọi người đoán xem anh già sẽ làm gì?" Ỉn Hồ Ly lên tiếng hỏi, trong khi vẫn đang dán cả người lên cửa, cố gắng nghe lén.
"Không biết nữa... tại mình cũng ứ biết cụ thể mối quan hệ giữa hai anh già giờ ra sao." Chung Chờ Chồng nhăn mày ra chiều suy tư.
"Cứ cho là OTP đã cập bến rồi đi, thử đưa ra giả thuyết xem nào." Pinky ngồi xổm ở dưới ngước lên đưa ra ý kiến.
"Chắc là... sẽ làm gì đó..." Xa Dần dè dặt phát biểu.
"Thà mày đừng nói, nói cũng như không." Chủ Tịch tỏ vẻ dè bỉu ra mặt.
1
"Thế mày nói xem hai ông ấy làm gì?" Hải Ké đứng bên cạnh tiện tay cốc đầu Chủ Tịch một cái.
"Au! Đau!!! Ông bị điên à?" Chủ Tịch bực bội đạp lại vào chân Hải Ké trả đũa.
"Nào hai cái anh này! Để yên cho em nghe ngóng xem nào." Bé Đậu bất mãn ra mặt.
"Anh không nghĩ mình sẽ nghe được gì với cái chất lượng cách âm này đâu. Tự tưởng tượng vậy." Đức Cọt nhún vai.
"Khó nhỉ. Đen ơi con nói xem hai anh ở trong ấy làm gì?" Chin Chin bế Đen trên tay, liền thuận tiện cúi xuống hỏi.
Đen: "???" Đến mấy người còn không biết, Đen biết làm sao được?
2
Cả dàn hóng hớt bất lực.
Vậy thì rốt cuộc trong phòng đang diễn ra cảnh tượng gì đây?
Lúc này, trên chiếc giường được kê giữa phòng, Nguyên Mạnh đang nằm. Và ở phía trên, là một người khác đang đè lên, hai tay giữ tay anh, vẻ mặt cực kỳ khó chịu. Dĩ nhiên, không cần nói cũng biết người này là ai rồi.
3
"Em mới nhắn cái gì trên nhóm chat vậy hả?" Tấn Trường cau mày hỏi, giọng điệu mơ hồ có chút tức giận cố kìm nén.
Nguyên Mạnh thì vẫn đang sững sờ, do hành động đột ngột vừa rồi của người anh lớn. Khi nãy anh đang nhắn tin dở thì bỗng Tấn Trường từ trong nhà tắm phi ra, nhảy một phát lên giường, đè lên người anh, nắm cổ tay anh ghì chặt xuống, khiến chiếc điện thoại anh đang cầm cũng văng sang một bên. Mới sáng sớm còn chưa tỉnh ngủ hẳn, đầu vẫn đang ong ong do dư âm từ cơn say rượu tối qua, làm sao anh đã kịp phản ứng lại được: "Nhắn... nhắn gì? Anh làm cái gì đấy hả? Bỏ em ra."
Tấn Trường không những không bỏ, còn dùng sức ghì chặt hơn, sắc mặt càng thêm u tối: "Em mới nhắn trong nhóm là về quê lấy vợ nữa đúng không? Hôm qua anh nói em sao? Em quên hết rồi đúng không?"
"H...hả?" Nguyên Mạnh sửng sốt cực độ, thực sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả. Ông anh già của anh sao hôm nay kỳ cục quá vậy?
Tất nhiên, nhìn vẻ mặt này của anh, Tấn Trường cũng đã chắc chắn được suy đoán của mình rồi: "Anh biết ngay mà! Em chẳng nhớ cái gì cả! Biết vậy hôm qua anh nên mở máy ghi âm lên mới đúng!"
"Hả? Gì? Ghi âm gì? Ủa là sao?"
Người bên dưới vẫn nguyên một biểu cảm không biết không hiểu không load được, khiến Tấn Trường không khỏi bực mình. Chú thật sự rất muốn đánh cho người này mấy cái nhưng nhìn một hồi cái gương mặt ngơ ngác kia thì lại không làm sao mà xuống tay được, cuối cùng bất lực hừ mũi một cái, buông Nguyên Mạnh ra, ngồi sang một bên mép giường, quay lưng không nhìn anh nữa.
Nguyên Mạnh cũng chống tay ngồi dậy, cố chống đỡ cảm giác đau đầu khó chịu hậu uống say, hỏi: "Ê! Có chuyện gì anh nói đi xem nào. Anh bị làm sao đấy? Tự nhiên nổi cáu với em?"
Tấn Trường thở mạnh ra một hơi, trả lời mà không quay người lại: "Còn hỏi anh nữa? Em không thấy là anh với em đang chung phòng đây à? Vậy mà còn chưa hiểu chuyện gì hay sao?"
"Chung phòng? Ừ chung phòng thì s... à khoan, từ từ. Ý là... sao cơ?" Nguyên Mạnh vốn định bật ngược lại, nhưng nói tới nửa chừng thì hình như điều gì đó đã nảy ra trong khối óc còn đang mù mờ của anh, khiến anh khựng lại, nửa tin nửa ngờ.
"Sao gì nữa?" Tấn Trường rõ ràng không vui: "Mấy đứa nhóc nó nói đêm qua anh bế em về phòng, rồi hai chúng ta ngủ chung luôn đó! Em còn nói không phải. Chứ giờ ai đang ngồi kế em đây hả?"
"..." Nguyên Mạnh ngẩn người, im lặng mất một lúc để tiêu hóa lượng thông tin vừa tiếp nhận, sau đó mới nói tiếp: "Ừ, ngủ chung, rồi... sao nữa?" Thực ra trong đầu anh lúc này cũng đã mơ hồ luận ra sự việc rồi, song anh không dám chắc. Vả lại, quả thật hôm qua anh đã quá say, không thể nào nhớ nổi rốt cuộc tối qua đã xảy ra những chuyện gì. Anh chỉ nhớ mình ôm mấy chai rượu ra vườn ngồi uống một mình, sau đó... không có sau đó nữa. Đến khi anh tỉnh dậy thì đã nằm trong phòng này, dĩ nhiên, cũng một mình. Cho tới lúc Tấn Trường từ trong phòng tắm lao ra hùng hùng hổ hổ nổi cáu với anh: "Tóm lại là thế nào, anh nói rõ em nghe xem nào. Chứ em không nhớ gì thật."
Tấn Trường bị ông em già của mình chọc tức chết, bực bội xoay người lại, đối diện với vẻ mặt ngây thơ vô số tội của người kia, ba phần bất lực bảy phần thương yêu, bắt đầu kể lại đầu đuôi sự việc với một thái độ không lấy gì làm vui vẻ cho lắm. Rằng tối qua anh đã tỏ tình với chú như thế nào, hai người đã hôn nhau ra sao, đã hứa với nhau những gì, rồi sau đó anh bị đau dạ dày và chú bế anh lên phòng, cho anh uống thuốc xong thì ôm anh trong lòng, vừa chườm nóng vừa xoa bụng đến khi anh ngủ thiếp đi mới thôi. Sáng nay chú còn hôn lên trán anh chào buổi sáng, anh cũng ậm ừ đáp lại. Chú cứ nghĩ anh sẽ không quên chuyện tỏ tình. Ai mà biết...
Nghĩ đến đây, Tấn Trường vừa giận vừa có chút tủi thân, quay đầu đi hướng khác, không nói gì nữa.
Nguyên Mạnh từ nãy đến giờ ngồi nghe mà cũng bàng hoàng cả người, thứ nhất là không ngờ mình đã dám làm ra chuyện mà suốt bao lâu nay không dám, thứ hai là... không ngờ Tấn Trường... lại đồng ý nhanh như vậy. Cho đến bây giờ, sau khi đã ngẩn ngơ ngỡ ngàng hoang mang đến vài phút đồng hồ, anh vẫn chưa thể tin là mình và người trong mộng bấy lâu đã chính thức trở thành người yêu...
"Chúng ta... yêu nhau rồi á?" Một câu hỏi bật ra trong vô thức, và ngay khi dứt lời, thấy vẻ mặt càng thêm cau có của người đối diện, anh đã biết mình lỡ lời.
"Em còn hỏi nữa? Hay em định phủi tay không chịu trách nhiệm với anh? Em tỏ tình với anh để anh đồng ý rồi em bỏ anh về quê lấy vợ?" Tấn Trường ghim rồi đấy, ghim đậm sâu lắm. Mới hôm qua nói không được nhắc lại chuyện này, thế mà sáng nay đã nhắn đến mấy tin liền trong nhóm chat, bây giờ vẫn chưa tiếp nhận chuyện cả hai đã xác định quan