Chung Cư Bùng Binh

Chương 110


trước sau





Công Chúa điện hạ:

Long.

Dù Tuấn Anh có hỏi gì ông cũng không được nói.

Thanh hỏi cũng không.

Mà tóm lại ai hỏi cũng không được nói.

Nhớ chưa?

Cận thần:

Nói gì?

Tôi có biết gì đâu mà nói chứ.

Công Chúa điện hạ:

Đừng có giả vờ.

Cận thần:

Giả vờ gì?

Công Chúa có nói gì với tôi đâu mà tôi biết được.

Công Chúa điện hạ:

Tôi biết là ông đoán ra rồi.

Cận thần:

Nếu đã là tôi đoán ra, không phải em nói thì em đâu thể bắt tôi giữ bí mật được?

Vì đó là bí mật của riêng tôi mà, tôi có quyền nói cho ai thì nói chứ.

Công Chúa điện hạ:


...

Cận thần:

????


Công Chúa điện hạ:

Vậy coi như tôi xin ông được không?

Ông muốn gì ông nói đi, tôi đáp ứng hết.

Cận thần:

Em bỏ Thanh đi về với tôi thì tôi sẽ im.
5

Công Chúa điện hạ:

Đừng có đùa vớ vẩn!

Cái đấy là chuyện để đùa à?

Cận thần:

Không bỏ được đúng không?

Công Chúa điện hạ:

Người yêu nói bỏ là bỏ à?

Cận thần:

Thế nếu đã coi trọng cậu ấy như vậy, tại sao cứ giấu cậu ấy rồi chịu đựng mọi thứ một mình?

Công Chúa điện hạ:

...

Cận thần:

Công Chúa, đau có thể kêu, buồn có thể khóc, lo có thể nói, sợ có thể tìm một chỗ dựa mà, tại sao em luôn chọn im lặng?

Tôi cứ nghĩ có Thanh rồi sẽ làm thay đổi suy nghĩ đó của em, ai mà ngờ còn tệ hơn.

Vì lí do gì vậy?

Hay là cậu ấy không đủ tốt? Không cho em cảm giác tin tưởng và an toàn?

Công Chúa điện hạ:

Không, Thanh rất tốt. 

Em ấy là người đầu tiên tôi tin tưởng đến vậy kể từ sau chuyện năm đó.

Cận thần:

Thế tại sao em giấu cậu ấy?

Công Chúa điện hạ:

Tôi cũng muốn nói, nhưng không có cách nào để mở lời.

Cận thần:

Nghĩ gì nói nấy.

Em cảm thấy thế nào thì cứ nói với cậu ấy như thế thôi.

Công Chúa điện hạ:

Thử rồi, không làm được.

Cận thần:

Vậy tôi nói giúp em?

Công Chúa điện hạ:


Không!

Cận thần:

Em cũng thấy là không được đúng không?

Đúng rồi!

Dĩ nhiên là tôi sẽ không làm thế.


Vì nếu tôi nói, cậu ấy sẽ cảm thấy cậu ấy còn chẳng bằng một người bạn bình thường là tôi.

Cậu ấy sẽ nghĩ em thà nói với tôi chứ không thèm nói với cậu ấy, em cần tôi chứ không cần cậu ấy.

Công Chúa điện hạ:

Cho nên không được nói!

Cận thần:

Nhưng em chịu đựng một mình như vậy có nổi không?

Tôi là bác sĩ tâm lý của em thật, nhưng tôi biết và tôi tin rằng em cũng biết, có đôi khi tôi sẽ chẳng làm được gì cho em.

Tôi rất hổ thẹn về điều này, cơ mà tôi phải thừa nhận.

Nhưng Thanh thì khác. Em nói với cậu ấy là tốt cho cả hai người mà.

Công Chúa điện hạ:

Chuyện chưa rõ ràng, có nói cũng chẳng biết nói gì.

Đợi thôi.

Cận thần:

Đợi?

Đợi gì?

Công Chúa điện hạ:

Đợi em ấy mở lời trước, rồi sẽ cùng tìm cách giải quyết.

Cận thần:

Thanh chưa nói gì với em?

Công Chúa điện hạ:

Ừ.

Có hỏi, em ấy nói không sao, ổn cả.

Cận thần:

Hóa ra là nồi nào úp vung nấy.

Công Chúa điện hạ:

...

Cận thần:

Tôi nên đi tìm Tuấn Anh bảo Tuấn Anh gõ thớt vào đầu hai người mới đúng.

Công Chúa điện hạ:

Nào thôi!

Giờ hỏi chuyện chính đây, thuốc đâu?

Cận thần:

Ban đầu tôi định lấy loại cũ.

Nhưng mà tôi nghĩ cần đổi.

Thuốc mới có thể sẽ gây tác dụng phụ khá nặng.

Công Chúa điện hạ:

Cũng được, không sao.

Cận thần:

Với em dĩ nhiên là không sao.

Nhưng với phò mã của em thì chưa chắc đâu.

Công Chúa điện hạ:

Cố gắng không để em ấy biết là được.

Cận thần:

Tôi sợ là cố không được ấy. 

Nên tốt nhất là trước khi phò mã của em nổi điên thì em hãy nói rõ vấn đề hiện tại đi.

Về phía cậu ấy, em cũng có thể bắt cậu ấy nói rõ sự thật để làm điều kiện trao đổi mà.

Hai bên thẳng thắn với nhau không ok hơn sao?

Công Chúa điện hạ:

Sẽ xem xét.

Cơ mà trước mắt trốn đợt này đã, giờ nói không kịp.

Cận thần:

Được rồi, tùy em vậy.

Lát nữa về thì sang nhà tôi lấy thuốc.

Nếu dùng bị phản ứng phụ nặng quá thì phải báo lại để tôi đổi, nhớ chưa?

Công Chúa điện hạ:

Biết rồi.

Cảm ơn nhiều nhé.

Cận thần:

Tôi không cần cảm ơn, tôi cần một lời xin lỗi!
2

Vì che giấu cho đồ ương bướng như em mà tôi ngứa mỏ muốn chết đây này!
5

Công Chúa điện hạ:

Rồi, xin lỗi, dập đầu xin lỗi luôn này.

Cận thần:

Nể tình dễ thương còn chân thành, tha thứ cho đó.

Nhưng mà hứa với tôi một chuyện, tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì nữa.

Cả hai người.

Ok không?

Công Chúa điện hạ:

...

Được.

Tôi hứa.

Chỉ cần Thanh vẫn ở đây thì sẽ không sao đâu.

Chắc chắn vậy.

Cận thần:

Tốt.

Hứa phải giữ lời đấy nhé.

Công Chúa điện hạ:

Ừ.




___




Bồ của Phạm Phạm:

Long.

Long:

Bồ của Phạm Phạm:

Nhà Long có thớt không nhỉ?

Mà thôi, không thấy gì thì để tôi tự vào tìm.

Long:

Hic...

Thôi, chin nhỗi, tôi đùa tí ấy mà.

Tuấn Anh muốn hỏi gì cứ hỏi đi.

Bồ của Phạm Phạm:

Tôi nghĩ chúng ta ngồi nói chuyện trực tiếp với cái thớt bên cạnh thì hiệu quả thành thật sẽ cao hơn.
1

Long:

Thôi mà!

Đừng mà!

Trái tim Long mỏng manh íu đúi lắm không chịu nổi áp lực như vậy đâu.

Tuấn Anh mà làm vậy tui xỉu luôn là hông ai trả lời Tuấn Anh đâu đó.

Bồ của Phạm Phạm:

Thế nếu tôi hỏi mà Long không trả lời thật thì sao?

Long:

Hứa sẽ thành thật mà! Thề luôn đó.

Giờ tui đâu có chạy đi đâu được, Tuấn Anh muốn xử tui dễ như trở bàn tay mà.

Tin tui đi.

Bồ của Phạm Phạm:

Được, giờ tôi hỏi, hi vọng Long sẽ trả lời đúng sự thật.

Long:

Bồ của Phạm Phạm:

Phượng đang gặp chuyện gì?

Long:

Tôi không biết.

Bồ của Phạm Phạm:

Tôi đi lấy dao.
13

Long:

Ấy khoan từ từ!


Đừng nóng mà!

Tôi không biết thật! Không phải cố tình nhây đâu!

Phượng chẳng kể gì với tôi cả, làm sao tôi biết được?

Không tin cho coi tin nhắn luôn nè!

Bồ của Phạm Phạm:

Ok, vậy tôi đổi câu hỏi.

Long đoán ra được Phượng đang gặp chuyện gì không?

Long:

...

Sao biết hay vậy?

Bồ của Phạm Phạm:

Nói đi.

Long:

Được rồi.

Nói chuyện với người quá thông minh đúng là áp lực mà ><

Bồ của Phạm Phạm:

Tôi cũng rất áp lực khi nói chuyện với Long.

Nên Long trả lời đi, chứ áp lực không giải tỏa được tôi phải kiếm cái gì đó để băm đấy.

Long:

Rồi rồi rồi mà, đừng dọa người ta nữa, người ta sợ.

Theo như tôi đoán ấy, có lẽ là vấn đề từ phía gia đình của Thanh.

Bồ của Phạm Phạm:

Vậy tại sao Thanh không biết?

Long:

Một năm trước Phạm Phạm gặp vấn đề với gia đình của Tuấn Anh, Tuấn Anh cũng có biết đâu.

Bồ của Phạm Phạm:

À.
1

Vậy thì không can thiệp được rồi.

Thế tình trạng hiện tại của Phượng sao? Ổn không?

Long:

Không.

Tôi mới đổi thuốc cho cậu ấy, hi vọng không bị phản ứng phụ quá nặng.

Không chắc Thanh nổi điên lên bóp cổ tôi mất.

Bồ của Phạm Phạm:

Có cách nào cho Thanh biết sự tình được không?

Long:

Không.

Giờ chúng ta nói không được, mà cũng chẳng có bằng chứng gì vì cơ bản đâu ai được Phượng tiết lộ trực tiếp đâu.

Mà khuyên Phượng nói thì tôi cũng khuyên rồi, chả có kết quả gì. Tôi không ép được.

Chỉ có thể chờ hai người tự thẳng thắn với nhau.

Bồ của Phạm Phạm:

Khả năng là bao nhiêu?

Long:

Theo suy luận mang tính khoa học thì chắc là 50/50

Theo tâm linh cảm ứng thì là khoảng 80.

Bồ của Phạm Phạm:

Tại sao?

Long:

Tôi tin Thanh, dù hiện tại không có cơ sở nào để tin.

Nhưng chắc chắn cậu ấy sẽ không để Công Chúa của mình bị tổn thương đâu, bỏ rơi lại càng không.

Bồ của Phạm Phạm:

Thanh thì có thể tin được.

Nhưng Phượng thì...

Long:

Cậu ấy tuy vẫn có thói quen chịu đựng một mình, nhưng đã đỡ hơn trước rồi.

Ít nhất bây giờ cậu ấy có Thanh, chỉ cần Thanh luôn ở bên cậu ấy thì sớm muộn gì cậu sẽ cũng sẽ nói ra. 

Bồ của Phạm Phạm:

Ok, tôi biết rồi.

Cảm ơn Long.

Long:

Sẽ không có chuyện gì đâu.

Tâm linh tôi mách bảo thế.

Tuấn Anh đừng lo quá nhé.

Bồ của Phạm Phạm:

Ừ.

Long:

Mà nhắc cái này mới nhớ.

Tôi hỏi một câu được không?

Bồ của Phạm Phạm:

Ok, Long hỏi đi.

Long:

Bên phía gia đình Tuấn Anh sao rồi?

Giải quyết được chưa?

Dù thế nào thì cũng không thể để Phạm Phạm danh bất chính ngôn bất thuận.

Bồ của Phạm Phạm:

Tôi tự giải quyết được, sẽ không để Huy phải lo lắng.

Huy chỉ cần vui vẻ hạnh phúc là được.

Long:

Ừm, Tuấn Anh thì tôi tin.

Bồ của Phạm Phạm:

Cũng xuôi xuôi rồi, không phản đối như trước.

Chắc qua một thời gian nữa sẽ ổn.

Giờ không biết phía gia đình của Thanh thế nào thôi.

Long:

Tôi cũng không biết, mà Công Chúa cũng không biết luôn.

Nên lo thì cứ lo mà chẳng nói được gì.

Haizzz...

Mệt ghê, sao con người cứ phải khó khăn với nhau thế nhỉ? Nhất lại còn là người thân.

Bồ của Phạm Phạm:

Có thế nào cũng chỉ là muốn tốt cho con mình thôi, có điều hướng nhìn hai bên khác nhau.

Từ từ giải quyết là được.

Long:

Ừ.

Haizzz...

Tuấn Anh muốn hỏi gì nữa không?

Bồ của Phạm Phạm:

Không, hết rồi.

Long:

Ok, thế tôi đi tắm.

Bye bye Tuấn Anh nhó ~

Bồ của Phạm Phạm:

Ừ, bye.

À mà, nếu tình hình không ổn thì nói với tôi nhé.

Long:

Biết mà, chắc chắn sẽ nói.

Bồ của Phạm Phạm:

Ok.

Cảm ơn Long nhiều.




___




Thanh:

Alo!

Nhô ơi!

Hỏi được gì chưa? Nói em nghe với.
2

Nhô:

Tôi vừa nói chuyện với Long rồi, Long bảo không biết gì cả.

Thanh:

Đm!

Điêu! Chắc chắn là điêu luôn!

Làm gì có chuyện ông ấy không biết gì!

Nhô:


Không, Long nói thật.

Phượng không nói với Thanh, chẳng lẽ

lại đi nói với người ngoài.

Thanh:

À ừ nhỉ...

Nhưng mà sao ông Long cứ ỡm ờ đâm chọt như kiểu ông ấy biết cái gì đó vậy?

Nhô:

Là Long suy đoán, có thể đúng cũng có thể sai.

Thanh:

Đoán cái gì? Nhô hỏi được không?

Nhô:

Đại khái thì chắc là Thanh nên tự hỏi Phượng mới biết chắc chắn được.

Thanh:

Hỏi anh ấy cứ bảo không sao.

Bữa có hỏi lại em là gia đình em biết chuyện chưa phản đối gì không.

Em bảo em chưa nói nên không ai bảo gì.

Xong anh ấy cũng thôi luôn.

Nhô:

Vậy sao?

Thanh:

Dù sao em với Công Chúa cũng quen nhau chưa lâu, chưa cần nói với gia đình.

Em còn chưa học xong, nhà em cũng đâu giục giã yêu đương cưới xin gì, đâu có ép đâu mà em phải nói?

Nhô:

Thanh định giấu à?

Thanh:

Không, hỏi thì em nói luôn.

Nhưng giờ chưa hỏi thì cứ kệ đấy đã.

Dù sao Công Chúa cũng đang không ổn, em lo nhỡ gia đình em mà không đồng ý rồi áp lực gì thì...

Nếu Công Chúa mà khóc thêm một lần nào nữa em sẽ không chịu nổi đâu, em điên mất.

Nhô:

Sớm hay muộn cũng phải nói, và thái độ gia đình ra sao thì trước sau gì cũng vậy.

Thanh:

Thì em biết thế, nhưng em cảm giác Công Chúa vẫn chưa đủ tin tưởng em, em sợ lỡ bây giờ bị gia đình phản đối Công Chúa lại vì nghĩ cho em mà đòi chia tay rồi trốn khỏi em mất.

Với tính cách của anh ấy thì dễ lắm.

Tất nhiên anh ấy trốn em sẽ nghĩ cách tìm được, nhưng em sợ anh ấy tổn thương.

Nhô:

Vậy nếu Phượng không chia tay, Thanh có đảm bảo mình vẫn sẽ ở bên cậu ấy, và sẽ thuyết phục được gia đình không?

Thanh:

Được! 


Chắc chắn được!

Không được cũng phải được!

Em yêu Công Chúa mà, em nhất định sẽ ở bên anh ấy dù mọi giá.
8

Nhô:

Vậy thì tốt.

Cảm ơn Thanh vì đã yêu thương cậu ấy.

Thanh:

Sao lại cảm ơn?

Anh ấy đồng ý chấp nhận em là ơn huệ đối với em mới đúng.

Cơ mà thật sự không hỏi được dạo này anh ấy làm sao à? 

Trước rõ ràng vẫn vui vẻ thoải mái, em nuôi còn mập lên mấy cân.

Giờ nhìn anh ấy như vậy em lo muốn cháy cả ruột gan!

Anh ấy vẫn bảo không sao nhưng chắc chắn là anh đấy đang giấu em chuyện gì đó.

Nhô:

Có lẽ cậu ấy lo lắng quá thôi.

Phượng vốn hay nghĩ nhiều mà.

Thanh cứ quan tâm cậu ấy như bình thường là được, khi cậu ấy cảm thấy có thể nói thì sẽ nói hết ra thôi.

Thanh:

Thật không?

Nhô:

Nhô cũng không khẳng định thay Phượng được, nên chỉ nói theo những gì Nhô biết về Phượng thôi.

Thanh:

Aiz...

Thôi để em cố gặng hỏi thêm xem sao.

Nhô:


Với cả.

Thời gian tới để ý hơn một chút, nếu thấy sức khỏe cậu ấy có vấn đề gì thì nhớ tìm Long.

Thanh:

Hửm?

Sao vậy?

Công Chúa làm sao à?

Anh ấy bị bệnh gì hay sao? 

Nhô:

Không sao đâu.

Quan trọng vẫn là cần tinh thần thoải mái.

Thanh:

Được rồi, em biết rồi.

Cảm ơn Nhô.

Để em lựa lời nói chuyện với Công Chúa vậy.

Khổ quá đi mất! 

Đều tại em ngu, chẳng thông minh được như ông Long.

Nếu em thông minh hơn thì có khi không cần Công Chúa nói em cũng biết anh ấy đang gặp chuyện gì đang thấy thế nào rồi... sẽ không khiến anh ấy phải chịu đựng một mình như thế.

Đm đầu óc như quần! 
5

Nhô:

Thanh đừng tự trách mình. 

Do hai người ở bên nhau chưa lâu thôi, sau này sẽ dần hiểu nhau hơn.

Nhô tin là vậy.

Thanh:

Em cũng mong có thể ở bên Công Chúa lâu dài.

Em thề luôn, dù là ai cũng không thể tách Công Chúa ra khỏi em được.

Em nhất định bảo vệ anh ấy cả đời bình an vui vẻ.

Nhô:

Không cần nói, càng không cần thề với Nhô làm gì.

Chỉ cần làm, chứng minh cho Phượng thấy là được.

Cậu ấy chỉ cần hai thứ, là yêu thương và an toàn.

Làm được rồi thì Thanh không cần là Long cũng sẽ hiểu được cậu ấy, thậm chí còn hiểu rõ hơn Long.

Thanh:

Em sẽ cố gắng.

Cảm ơn Nhô.

Em đi đón Công Chúa đây. 

Bye bye.





trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện