Chung Cư Bùng Binh

Chương 121


trước sau





Cận thần:

Công Chúa ơi ~

Công Chúa điện hạ:

Ông có thể gọi tôi một cách bình thường được không?

Cận thần:

Sao zậy?

Này bình thường mà.

Đấy là tôi còn chưa gọi Công Chúa điện hạ cao quý của lòng tôi đâu.

Công Chúa điện hạ:

Ông thử gọi thế xem.

Tôi cap cho Thanh xem đấy.

Cận thần:

Thì bởi vì biết em có Thanh rồi nên tôi mới không gọi thế đó...

Sao mà em khó tính quá à.

Công Chúa điện hạ:

Rồi nhắn có chuyện gì không? 

Nhanh tôi còn đi ngủ.

Cận thần:

Ok ok, sẽ nhắn nhanh cho Công Chúa đi ngủ mà.

Cũng không có gì nhiều, chỉ muốn hỏi là Công Chúa ổn thật chưa. 

Công Chúa điện hạ:

Ổn rồi.

Lúc đầu còn hơi sợ, chứ nghe Thanh kể thì có vẻ mẹ em ấy ngầm chấp nhận bọn tôi rồi.

Cận thần:

Sướng nhất Công Chúa nhá! 

Công Chúa điện hạ:

Ừ, cũng may.


Chứ nếu cô phản đối thì tôi thật không biết làm thế nào.

Cận thần:

Được rồi được rồi, qua cả rồi, bình yên rồi, Công Chúa đừng lo lắng nữa nha.

Công Chúa điện hạ:

Ừ.

Cảm ơn đã quan tâm.

Cận thần:

Có gì đâu mà cảm ơn.

À mà thuốc đó không vấn đề gì chứ? 

Nghe Toàn với Thanh bảo em không ổn.

Công Chúa điện hạ:

Mới đầu có hơi chật vật, nhưng giờ quen dần rồi, không sao đâu.

Yên tâm đi, tôi ổn rồi.

Có Thanh ở đây nữa mà.
2

Ông muốn đi đâu cứ đi đi, không cần lo cho tôi nữa đâu.

Giam mình ở nhà hơn nửa tháng trời cũng cuồng chân lắm rồi chứ gì?

Cận thần:

Hì hì, Công Chúa hiểu tôi ghê.

Được, em nói vậy thì tôi yên tâm đi Sài Gòn được rồi.

Công Chúa điện hạ:

Vào tìm thằng Mạnh gắt thật đấy hả?

Cận thần:

Tùy duyên, gặp được thì gặp không thì thôi.

Chủ yếu là tôi nói thế cho Duy thấy á mà.

Công Chúa điện hạ:

Chuyện tình cảm cũng hơi khó nói.

Mà ông đừng ép nó quá, tội nó.

Mấy hôm trước không để ý không biết, chứ nay nhìn thấy nó, có vẻ tiều tụy quá.

Cận thần:

Vì vậy mới phải ép đó.

Không nhanh nhanh gỡ mối tơ lòng là thành khỉ khô phơi sương bây giờ.

Cả Kitty nữa, xem chừng sắp chống đỡ không nổi mất.

Công Chúa điện hạ:

Ừm.

Nãy có nghe Thanh gọi điện cho Mạnh, nó vẫn thút thít khóc, thấy thương thật sự.

Cận thần:

Phải chi mà chuyện tình cảm rõ ràng dứt khoát như Công Chúa với Phò Mã thì đâu có ra nông nỗi.

Công Chúa điện hạ:

Không, như Thanh thôi.

Chứ như tôi, chỉ giỏi làm phiền lòng người yêu. 

Đến tôi còn chán bản thân mình.

Cận thần:

Nào nào nào!

Không có nói vậy nha!


Tôi cap cho Thanh xem bây giờ á.

Công Chúa điện hạ:

Đừng.

Cận thần:

Không được có suy nghĩ đó.

Chỉ cần em yêu cậu ấy, cậu ấy cũng yêu em, hai người nghĩ cho nhau nhiều hơn và đừng giấu nhau điều gì, thế là đủ rồi.

Biết không?

Công Chúa điện hạ:

Ừm, sẽ cố.

Thôi đi ngủ đây, díu mắt lại rồi.

Ông đi Sài Gòn vui vẻ nhé. 

Có gì giúp được Duy với Mạnh thì giúp, mà nhẹ nhàng thôi, bớt cà khịa lại đi.

Cận thần:

Tôi có cách của riêng tôi mà, yên tâm nha.

Công Chúa với Phò Mã ngủ ngon.

Bye bye ~




___




Mất Nết:

Anh Hải ơi ~

Koala nằm trong lòng gấu Nga ơi ~

Sống Lỗi:

...

Long ơi, tối rồi, mày tha anh được không?

Anh đến mất ngủ vì mày thôi.

Mất Nết:

Em có làm gì đâu mà anh mất ngủ?

Em gọi anh lên tâm sự xíu hoy mà.

Sống Lỗi:

Nhưng đừng có nhắc tới Koala!

Mất Nết:

Sao vậy?

Trời ơi dù gì chuyện lỡ thì cũng lỡ rồi, anh cứ trốn tránh vậy hoài có giải quyết được không?

Sống Lỗi:

Trốn được lúc nào hay lúc ấy.

Chừng nào tao nghĩ ra cách thì tao sẽ thôi trốn.

Mất Nết:

Với bộ não của một con koala ư?

Chờ anh nghĩ ra chắc đến thiên thai hoang hoải mất.

Sống Lỗi:

Ê!

Dù tao có từng chơi ngu thật nhưng mày cũng không có quyền nói tao ngu nha mày.

Tao đánh mày giờ.

Mất Nết:

Đánh á?

Anh đánh đi, về Bùng Binh đánh em này.

Anh dám không?

Sống Lỗi:

Thì không...

????????????


Mất Nết:

Thôi ngoan ngoan đừng khóc.

Anh Lâm thương.

Sống Lỗi:

Long, nhà mày bán móc câu đúng không?

Mất Nết:

Không, em bán tơ hồng á anh.

Anh cần em nối hông em nối cho anh.

Sống Lỗi:

Thôi đi!!!

Tao chưa đủ đáng thương sao?

Mất Nết:

Rồi, thì thôi, em không trêu anh nữa.

Giờ nghiêm túc này. 

Em hỏi thật nha, anh có thích anh Lâm không?

Sống Lỗi:

Thích chứ sao không thích?

Thích bomera được!

Mày thừa biết anh đổ Lâm từ cái nhìn đầu tiên rồi.

À nhầm...

Từ cái nhìn đầu tiên sau mười mấy năm gặp lại...

Mất Nết:

Thích dữ lắm không?

Sống Lỗi:

Thích!

Anh chưa bao giờ thích một ai nhiều như vậy luôn.

Nghiêm túc!

Mất Nết:

Thế thích kiểu thích thôi hay là muốn làm người yêu.

Sống Lỗi:

Thì...

Hồi đầu thích ngắm thôi, cái xong nói chuyện tiếp xúc lâu lâu dần dần thích đậm sâu hơn, muốn làm người yêu thật...

Kiểu Lâm không chỉ đẹp mà còn rất dịu dàng chu đáo nữa ấy.

Mấy lần đi ăn đi chơi với anh á, chời ơi mày không thấy đâu, gentle kinh khủng!

Ai mà không đổ cho được.

Mất Nết:

Thích thế sao không tiếp tục cua người ta đi?

Sống Lỗi:

Ai dám?

Gây quả nghiệp nặng như thế đến nhìn mặt còn không dám nói gì cua.

Mất Nết:

Ầy da chỉ là chút hiềm khích thời trung học thôi mà.

Huống hồ hồi đó anh Lâm đã crush anh rồi, sẽ không chấp nhặt mấy cái này đâu.

Sống Lỗi:

Không!


Anh rén lắm!

Tình yêu trẻ con thì chợt đến chợt đi đâu ai biết được, nhưng hận thù trẻ con thì khác nha mày.

Trời ơi hồi cấp 2 có thằng trêu anh làm anh rách quần quê trước mặt cả trường tới giờ anh còn thù nó này.

Nói gì Lâm bị anh bắt nạt suốt một năm lớp 11 như thế...

Mất Nết:

Sao anh không hỏi thẳng anh Lâm xem anh ấy còn ghi thù anh không hay là vẫn thích anh?

Sống Lỗi:

Cụ anh sống lại cũng không dám hỏi.

Mất Nết:

Nói thế tối cụ hiện về cụ vật cho chết nha.
1

Sống Lỗi:

Má!!!

Xin lỗi xin lỗi cụ! Con lỡ miệng.

Nam mô nam mô! 
1

Mất Nết:

Cute quá nhờ!

Cap cho anh Lâm coi.

Sống Lỗi:

Đm anh xin mày Long ơi!

Anh cắn rơm cắn cỏ anh lạy mày!

Đừng làm thế không là anh hết đường về nhà.

Mất Nết:

Anh này kỳ ghê á!

Đã bảo hỏi thẳng người ta đi mà, chứ anh trốn được mãi à?

Sống Lỗi:

Thì tao cũng nói tới chừng nào tao nghĩ ra cách gì thì tao về.

Hoặc tới chừng nào tao gom đủ dũng cảm về thú tội với Lâm...

Nhưng tao cũng sợ...

Vì tao thực sự thích Lâm.

Giờ mà tao nhận lỗi xong Lâm cắt đứt quan hệ với tao coi như trả đũa năm xưa tao phũ Lâm thì chết tao luôn thật.

Tim tao mong manh yếu đuối lắm Long ơi.
1

Mất Nết:

Chậc chậc.

Sống Lỗi:

Tao sợ lắm.

Tao sợ lúc đối mặt Lâm bảo tao, năm xưa tôi thích Hải, Hải nói chỉ có chó mới thích tôi, giờ ai là chó nào.
2

Rồi Lâm bỏ tao đi, để tao chật vật đau khổ ????

À thực ra thì chắc không đến mức đấy, nhưng mà đau là đau thật.

Lần đầu trong đời tao quăng hết liêm sỉ vì một người như thế, người ta lại cười khẩy rồi quay lưng mặc kệ tình cảm của tao thì... tao không biết cảm giác ấy khó chịu đến mức nào nữa.

Tao không dám đối mặt đâu Long ơi.

Mất Nết:

Chứ giờ anh tính sao?

Sớm hay muộn gì cũng phải kết thúc chuyện này mà.

Sống Lỗi:

Không biết nữa, giờ đầu tao rối như bòng bong luôn rồi, không biết đằng nào mà lần.


Thôi tạm thời tao cứ trốn vậy, mắt không thấy tâm không đau.

Mà mấy ngày nữa mày với Lâm đi Sài Gòn à?

Mất Nết:

Yep.

Hai ngày nữa em đi, xong em ra Phú Quốc chơi với thằng đồ đệ của em luôn, đợi nó quay xong phim em với nó cùng về. 

Hoặc cũng có thể em đi thêm chuyến ngược lên Đà Lạt, tới ngày thu tiền trọ thì em về.

Sống Lỗi:

Lâm có đi cùng mày luôn không?

Mất Nết:

Em không biết.

Sống Lỗi:

Thôi được rồi, đi nhiều đi ít miễn là có đi.

Anh phải về nhà mấy hôm.

Ở công ty tuy là cũng không thiếu thốn gì lắm nhưng không bằng ở nhà được, khó chịu gần chết.

Có gì mày báo anh ngày nào Lâm về để anh biết đường chạy trước nha.

Mất Nết:

Em ứ báo ~

Cho anh Lâm về bắt koala hi hi.

Sống Lỗi:

Thôi mà!

Coi như anh xin mày đấy.

Anh không dám đâu! Thật!

Mất Nết:

Kệ anh.

Em theo phe anh Lâm cơ.

Sống Lỗi:

Nào!

Thế hay anh trả tiền xem như thuê mày được không?

Mày chỉ cần cho anh biết ngày nào Lâm về thôi, không cần gì nhiều.

Mất Nết:

Anh trả bao nhiêu?

Sống Lỗi:

Mày muốn bao nhiêu?

Mất Nết:

Hừm, vì nhiệm vụ này cũng không nặng nề nên em lấy anh rẻ thôi.

1 triệu.

Sống Lỗi:

...

Mày cắt cổ anh nhanh hơn đấy.

Đòi gì mà đòi lắm thế?

Mất Nết:

So sánh giữa mất 1 triệu và phải đối mặt với anh Lâm thì cái nào khó chấp nhận hơn?

Sống Lỗi:

Thì...

Nhưng mà đắt quá...

Nể tình hàng xóm láng giềng mày giảm cho anh xíu đi.

Mất Nết:

Giám đốc mà hay kỳ kèo quá à.

Thôi giảm cho anh 50% được không? 

Nay em đang vui, khuyến mãi đặc biệt đó.

Sống Lỗi:

Rồi ok chốt đơn.

Chừng nào mày báo anh thì anh chuyển khoản.

Mất Nết:

Ok anh nhó.

Thôi khuya rồi ngủ đi.

Sống Lỗi:


Ờ.

Nhớ không được nuốt lời đâu đấy.

Đứa nào nuốt lời làm chó.

Mất Nết:

Rồi rồi rồi, hứa không nuốt lời đâu.

Sống Lỗi:

Tao cap màn hình làm bằng chứng đấy.

Mày mà nuốt lời tao bắt mày xuống sảnh chung cư sủa tiếng chó thi với hai đứa con nhà thằng Dũng thằng Chinh!

Mất Nết:

Ok luôn!

Em uy tín mà, tin em không sai đâu.

Sống Lỗi:

Biết thế.

Ngủ đây.

Bye.

Mất Nết:

Bye bye khách sộp của em nha.

Em hứa sẽ báo cho anh ngày về của anh Lâm.

Nhưng em hứa báo ngày về thôi, nếu anh ấy không đi, thì lấy đâu ra ngày về cho em báo hi hi (x)
6




___




Ghét:

Duy ơi ~

Pinky Pinky ơi ~

Khỉ Trầm Cảm:

Cái gì?

Nếu ông định khịa tôi nữa thì nín luôn đi.

Ghét:

Ơ gì?

Anh có định khịa em đâu.

Khỉ Trầm Cảm:

Ai chứ cái mặt ông tôi tin thế đéo nào được.

Ghét:

Ô hay!

Anh uy tín nhất cái tầng này luôn á.

Anh nói anh không khịa là anh không khịa mà.

Khỉ Trầm Cảm:

Thật?

Ghét:

Thật!

Vì anh biết anh không khịa em cũng mất ngủ cả đêm rồi, khịa nữa thì tội em quá.
2

Khỉ Trầm Cảm:

...

????


Mới nói không khịa.

Ghét:

Thì anh đã khịa đâu, anh thương em anh bày tỏ ra thôi mà.

Được rồi, giờ vào chuyện chính nè ha.

Anh định đặt một ít mặt nạ với kem chống nắng, chuẩn bị đi Sài Gòn chơi á mà, đồ skincare hết cả rồi.

Khỉ Trầm Cảm:

Sang bên page mà đặt.

Facebook cá nhân không giải quyết.

Ghét:

Nhắn qua đây coi có được hưởng xíu ưu đãi người quen nào hông á mà.

Khỉ Trầm Cảm:

Riêng ông tôi tha chưa tăng giá thì thôi còn đòi ưu đãi.

Ghét:

Èo, phũ phàng với anh thế.

Khỉ Trầm Cảm:

Ông không khịa tôi thì tôi cũng chả gay gắt với ông.

Ghét:

Em không tự làm khổ mình lấy gì anh khịa?

Khỉ Trầm Cảm:

...

Biến luôn đi!

Tôi block!

Khỏi có mua bán gì nữa hết.

Ghét:

Ấy đừng!

Từ từ!

Anh có chuyện quan trọng muốn nói với em.

Khỉ Trầm Cảm:

Ông thì có chuyện méo gì quan trọng được?

Ghét:

Liên quan đến Mạnh, em nghe không?

Khỉ Trầm Cảm:

Liên quan đến nó chứ liên quan đến tôi đâu mà tôi phải nghe?

Ông biến đi.

Ghét:

Ầy!

Không nghe thật à?

Thôi vậy.

Chờ người ta dắt vợ về đây mời em ăn cưới thôi.

Khỉ Trầm Cảm:


Nói cái gì đấy?

Ghét:

Không gì.

Em không muốn nghe mà, anh không nói nữa.

Chúc Duy ngủ ngon, anh đi đây ~

Khỉ Trầm Cảm:

Đm!

Không nói thì không nói luôn!


Đừng có cái kiểu bỏ lửng lưng chừng thế kia!

Ghét:

Ơ hay, em không muốn nghe, anh đâu dám nói.

Nói nhỡ em đánh anh rồi sao?

Chiếc

rồng này vẫn còn cu đơn chưa tìm được người iu, anh hong thể chết trong trống vắng được.
3

Khỉ Trầm Cảm:

Bây giờ ông không nói tôi mới đánh ông này.

Nói!

Ghét:

Vậy là muốn nghe chứ gì?

Sao từ đầu không nói vậy đi.

Khỉ Trầm Cảm:

Nói đi lằng nhằng quá!

Ghét:

Rồi ok, chiều em.

Đại khái là anh nghe ngóng được Mạnh vào đó có quen với một bạn nam làm giáo viên lớp sexy dance ở phòng gym.

Hôm trước còn chụp ảnh chung với nhau luôn.

Eo ơi bạn kia nhìn mặt cute lắm, mà body xịn cực! 

Đường cong xịn hơn cả đường đua, phái phái chảy nước miếng chảy nước miếng.

Khỉ Trầm Cảm:

Thì

Thì sao?

Ghét:

Thì đó!

Khỉ Trầm Cảm:

Đó là đó cái đéo gì?

Ghét:

Đó là đó đó!

Anh biết em hiểu mà.

Khỉ Trầm Cảm:

Đéo hiểu!

Ghét:

Đừng xạo, Pinky đâu có ngơ như cún nhà ốc hương, chắc chắn là hiểu.

Thề luôn bạn đó đúng hoàn hảo, anh không cong mà anh nhìn còn muốn cong ngang.

Đứng với Kitty đẹp đôi ơi là đẹp đôi!

Mà mấy nay Kitty bệnh á, anh nói trên nhóm rồi đó em có biết mà đúng không?

Khỉ Trầm Cảm: 

Rồi sao?

Ghét:

Bạn đó là người nấu nướng thuốc thang chăm sóc cho Mạnh luôn á.

Hình như ở chung nhà luôn thì phải.

Khỉ Trầm Cảm:

Mạnh đăng hay sao mà ông biết?

Ghét:

Không, Mạnh chỉ đăng hình chụp chung với bạn đó một lần thôi, chắc là hôm bạn đó mới đến.

Anh thấy bạn đó cute nên có ấn vào Facebook theo dõi.

Bạn này có vẻ thích thích Mạnh rồi, đăng ảnh suốt.

Mà toàn chụp bóng lưng thôi, nhưng anh nhìn anh nhận ra.

Có ảnh Mạnh tưới cây nè, ảnh nấu ăn nè, ảnh tập luyện ở nhà nữa.

Lúc bệnh thì đăng story nấu cháo cho người ta nè, đi mua thuốc nè, tối còn ngồi bên giường trông nè, có thấy đăng ảnh nắm tay mà tay cắm kim truyền dịch á.

Khỉ Trầm Cảm:

Rồi sao

Ghét:

Hong có sao, chỉ là con người mà, dù mạnh mẽ đến mấy thì cũng có lúc yếu mềm.

Huống hồ Kitty vốn chẳng mạnh mẽ gì cho cam.

Vừa trải qua cú sốc thất tình nữa, chậc, trái tim vỡ vụn.

Mà những lúc như vậy có người đến bên quan tâm săn sóc là dễ xiêu lòng lắm.

Thấy Mạnh mì với Toàn hông?

Khỉ Trầm Cảm:

Đừng nói như thể ông biết hết về tất cả mọi người vậy.

Ghét:

Biết hết thì không dám, nhưng tâm lý con người anh hiểu ít nhiều đó.

Anh là bác sĩ tâm lý cơ mà.

Em quên rồi hả?

Khỉ Trầm Cảm:

Rồi nói xong chưa?

Xong rồi thì biến đi cho tôi ngủ.

Ghét:

Chưa.

Cho anh nhắn mấy câu nữa.

Bạn kia giống Duy lắm, cao tầm bằng Duy nà, vóc dáng từa tựa nhưng ngon hơn, da trắng hơn, gương mặt baby hơn. 

Bạn đó cũng có làm một vài video về làm đẹp skincare đồ, tuy không bán mỹ phẩm nhưng nói chung là biết về lĩnh vực này.

Em nói xem, một phiên bản khác tốt hơn của một món ăn yêu thích, có ai lại không ăn không?

Khỉ Trầm Cảm:

Chịu, không biết!

Nói xong rồi chứ gì?

Bye!

Ghét:

Chậc!

Vội vàng thế, đằng nào cũng có ngủ đâu mà.

Thôi, anh không làm phiền Duy nữa vậy.

Chúc một đêm vui vẻ nha Duy.

Khỉ Trầm Cảm:

Im đi!!!

___




Tắt điện thoại, ai đó trùm chăn lên mặt, hậm hực nhắm mắt lại.

Nhưng quả như lời Minh Long nói, cậu không ngủ được.

Lăn lộn trằn trọc chừng nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng ma xui quỷ khiến, cậu lại cầm điện thoại lên, mở Facebook, do do dự dự ấn vào nick của người mà cậu đã cố trốn tránh không để ý suốt thời gian qua.

Ừm, bài đăng mới nhất là hai ngày trước, là ảnh đi tập bình thường, không có gì.

Nhưng lướt xuống dưới một chút, cậu đã thấy bức ảnh chụp chung của người kia và "cậu bạn cute" mà Minh Long nói. Cậu âm thầm cắn chặt môi, người đó... đúng là đẹp thật.

Đoạn, cậu ấn thử vào phần bình luận, thấy ngay nick của người đó bình luận ba biểu tượng trái tim đỏ chót trên đầu. 

Rồi, cậu vào luôn nick của người đó xem...

Story chỉ còn một cái, là hình nắm tay ngồi bên giường, như Minh Long vừa kể. Những bài đăng gần đây, đúng là cũng y như vậy. Minh Long thực sự không nói dối hay thêm thắt bất cứ chi tiết nào.

Bất giác, Hồng Duy siết chặt điện thoại, sự khó chịu bức bối trào dâng trong lòng khiến cậu muốn phát điên.

Chết tiệt!

Không phải nói cố gắng quên cậu sao?

Chưa cần cố gắng đã quên rồi ư?

Mới mấy ngày chứ?

Đồ tồi! Đồ dối trá! Đồ lật lọng! Đồ...

Đồ...

Không đúng... người từ chối trước... là cậu cơ mà...

Sao cậu lại đi trách người ta?

Người ta bảo quên cậu, thì người ta đang làm đúng những gì người ta nói rồi mà, cậu oán trách cái gì nữa chứ?

Nhưng... tim đau quá, khó chịu quá, cậu không thể chịu đựng được.

Cậu phải làm gì bây giờ?

Cậu phải làm gì đây?

Làm gì với những cảm xúc ngổn ngang không thể gọi tên này đây hả?
1

Trời ơi!





trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện