Chung Cư Bùng Binh

Chương 130


trước sau





Anh Long: 

Yo bro!

Khỏe không em ơi?

Em Tài:

Hello anh giai!

Em khỏe lắm anh ơi!

Mỗi tội hồi chiều dọn đồ xong hơi đau lưng.

Anh dạo này sao rồi?

Anh Long:

Anh thì lúc nào cũng thế thôi, sống vui sống khỏe.

Em Tài:

Sướng nhất anh rồi.

Chẳng cần làm gì chỉ cần bay nhảy đi chơi rồi đầu tháng thu tiền nhà.

Anh Long:

Nhà chú thì cũng villa homestay vài căn đó thôi.

Chú nằm không thu tiền còn hơn anh ấy chứ.

Em Tài:

Anh cứ nói thế.

Anh Long:

Anh nói thật còn gì.

Mà sao tiền nhiều vậy còn đi làm pha chế chi em?

Em Tài:

Nếu em nói vì em thấy anh Phượng dễ thương nên mới xin làm ở đó thì anh có tin không?

Anh Long:

Tin.

Anh biết tính chú mày mà.

Em Tài:

Hi hi.

Anh Long lúc nào cũng thấu hiểu lòng người.

Anh Long:

Rồi sao nhà có không ở lại dọn về đây?

Cũng là vì Phượng luôn?

Em Tài:

Chính xác!

Cơ mà về đây rồi em mới biết thì ra ở đây còn có bạn bé lùn lùn cute, có bé Đậu thiên thần áo blouse trắng, có anh chủ nhà hiền lành tốt tính và đặc biệt là có Trọng nữa! 

Ôi hồ ly sàn catwalk của lòng em!

Trời độ em rồi!

Anh Long:

Hờ hờ.

Định đong hết à hay sao?

Mày hơn cả anh rồi đấy.

Em Tài:

Em nào có.

Em thích những người dễ thương anh biết mà.

Anh Long:

Ừ anh biết.

Mày cùng hệ anh nên anh hiểu mày, nhưng mấy ông thần mang máu Hoạn Thư ở cái tầng này thì chưa chắc đâu.

Em Tài:

...

Nhắc tới em vẫn còn run.

Bình thường mấy lần anh Thanh đến quán thấy em xà nẹo anh Phượng xong lườm em là em sợ hãi lắm rồi.

Ai mà dè về đây còn có anh Tồm Híp gì đó nữa.

Mà kinh nhất cái quả người yêu của anh chủ nhà em.

Ôi cha mẹ ơi! 

Tí thì nhồi máu cơ tim.

Anh Long:

À anh Quyết.

Anh Quyết thì đến anh còn sợ nói gì mày.

Ông này tính nóng như lửa, lại cực kỳ hay ghen và giữ người yêu.

Mà ông ấy đai đen karate đấy, mày láo nháo ông ấy cho một cú thôi là lên bàn thờ thật không đùa.

Em Tài:

Dữ thần ôn!

Anh Long:

Mà thiên thần áo trắng kia là em ông Quyết.

Mày phá nhà em ông ấy thì cũng ngang phá nhà ông ấy, cẩn thận một ngày mở mắt ra thấy đang ở cổng địa ngục nha em.


Em Tài:

Quả nhiên người dễ thương thì đều có một hộ vệ bên cạnh rồi.

Chậc chậc.

Anh Long:

Muốn đong đưa cho an toàn thì nên biết chừng mực nha em.

Hay cần anh chỉ dạy một khóa không?

Em Tài:

Thôi anh, em biết mình không đủ bản lĩnh theo học anh, anh quá thần thánh.

Với cả hôm nay thử mấy cú em cũng biết ai nên đụng ai không rồi.

Anh Long:

Định tập trung đong đưa với Trọng hửm?

Em Tài:

Đúng là không giấu được anh cái gì.

Anh Long:

Mày có chắc đây là người nên đụng không em?

Em Tài:

Chắc!

Trọng dễ thương mà, lại còn độc thân, không sợ bị đánh ghen hi hi.

Với lại theo em nghe ngóng trong giới thì Trọng cũng cùng hệ anh với em, nên không sợ dính nghiệp thả thính rồi bỏ.

Anh Long:

Ừm, nói nghe có vẻ chuẩn đấy.

Nhưng có lẽ có một điều em không biết.

Em Tài:

Dạ?

Anh Long:

Hồ ly chín đuôi là động vật quý hiếm, mà đã quý hiếm thì sẽ có người bảo vệ.

Sau lưng hồ ly là một chú kiểm lâm xách súng bắn tăng đấy.

Không cẩn thận tan xác như chơi.

Em Tài:

Há?

Là sao anh?

Trọng nói Trọng độc thân mà.

Anh Long:

Ừ, hiện tại là độc thân.

Toàn thân đều có độc.

Đụng vào chết lúc nào không biết đâu anh nói thật.

Em Tài:

Cái đó thì anh yên tâm.

Em đong đưa vì đam mê thôi ấy mà.

Anh Long:

Mày chưa hiểu ý anh đâu.

Nhưng thôi không sao, từ từ sẽ hiểu.

Nói chung là cứ chúc em may mắn vạn sự bình an nhé.

Em Tài:

...

Em đang bình thường anh nói cái tự nhiên em thấy rén.

Anh Long:

Biết rén là tốt, rén mới giữ được mạng.

Bùa hộ mệnh của em chỉ hộ được em trên đường đua, còn đường khác là lao thẳng xuống hoàng tuyền đấy.

Em Tài:

Đừng hù em thế chứ anh T.T 

Anh ở đây bao năm vẫn toàn thây thì chắc em cũng sẽ an toàn.

Anh Long:

Hi vọng thế đi em.

Mà tiệc chào đón em lần này anh không tham gia được, sorry nhớ.

Chừng nào về anh tặng quà tân gia sau.

Anh em mình hẹn cà phê cái nhờ.

Em Tài:

Ok anh.

Cũng muộn rồi, anh ngủ ngon nhé.

Iu anh ~

Bye.

Anh Long:

Ok.

Ngủ ngon nha bae.

Chúc bé không nằm mơ thấy nắm đấm của anh Quyết hay Thanh nhé.

Em Tài:

Thôi mà T.T

Nhây ghê vậy á!

Anh Long:

Ha ha! Anh giỡn thôi.

Bye bye.

___




Bạn thằng Dụng:

Súp lơ ơi.

...

Ủa sao không rep?

Chảnh ghê ta!

Bố Đen với Merci ơi!

...

Cũng không thưa luôn?

Ok, thế thôi chả nhắn nữa.

Đi sang chơi với Tài hí hí.

Anh thằng Dụng:

Ê!

Bạn thằng Dụng:

Tưởng không rep?

Anh thằng Dụng:

Nãy đang tắm không tiện rep.

Mày gọi tao làm gì?

Bạn thằng Dụng:

Tao mới mua cho Đen với Merci hai cái áo, giờ tao sang cho chúng nó mặc thử được không?

Anh thằng Dụng:

Ha?

Còn nhớ mình có hai đứa con cơ à?

Tưởng mê trai lú não quên cả chồng con rồi.
2

Bạn thằng Dụng:

Con mình sao mình quên được?

Có chẳng là bạn cấm cản tình mẹ con của bọn mình thôi.

Còn chồng thì mình cả dàn nhiều lắm, thỉnh thoảng quên một hai anh là bình thường.

Anh thằng Dụng:

Đồ lăng nhăng!

Bạn thằng Dụng:

Mình thủy chung với nhiều người chứ không lăng nhăng nhé.

Anh thằng Dụng:

Lại còn lí lẽ nữa?

Đồ lăng loàn!

Bạn thằng Dụng:

Chửi nữa block đấy không đùa đâu.

Anh thằng Dụng:

Bạn thằng Dụng:

Thế giờ có cho sang thử áo cho con không?

Anh thằng Dụng:

Hồi chiều tao nói rồi, mày thích sang với Tài với lộc gì của mày thì đừng có gặp Merci với Đen nữa.

Bạn thằng Dụng:

Tại sao?

Anh thằng Dụng:

Muốn đong trai còn dắt cả con theo?

Mày có thấy ai làm thế bao giờ chưa?

Bạn thằng Dụng:

Thiếu gì?

Dắt con đi nhận bố nhận mẹ là tình tiết phổ biến mà.

Con người còn được nói gì con chó con mèo.

Anh thằng Dụng:

Nhưng nó là con tao mà!

Nó là con của tao, cũng là con của mày!

Nó có thiếu bố mẹ đâu mà phải đi nhận?

Bạn thằng Dụng:

Nhưng mình thiếu người yêu.

Anh thằng Dụng:

...


Bạn thằng Dụng:

Với lại mình nói thí dụ thế chứ mình có dắt con bạn đi nhận bố thật đâu.

Mình đong Tài vẫn đong, chơi với Đen với Merci vẫn cứ chơi, ảnh hưởng gì nhau?

Với cả nghe Tài nói Tài có nuôi một bé mèo.

Mình thích mèo hơn hí hí.

Hong biết Tài có cho nhận mẹ hông.

Anh thằng Dụng:

Nó nói nó thích thằng Trọng mày quên rồi sao?

Bạn thằng Dụng:

Đâu liên quan?

Bạn cũng nói bạn thích Trọng, con bạn thì vẫn quấn mình.

Chuyện gì ra chuyện đó chứ.

Anh thằng Dụng:

...

Bạn thằng Dụng:

Bạn kỳ ghê luôn á!

Mình đong ai kệ mình, có đong bạn hay bồ bạn hay crush bạn hay người nhà bạn đâu mà bạn cứ giãy đành đạch lên thế?

Anh thằng Dụng:

Nhưng tao không thích như thế!

Bạn thằng Dụng:

Lí do.

Anh thằng Dụng:

Thích hay không thích cần lí do à?

Bạn thằng Dụng:

Sẽ không cần nếu nó là chuyện của riêng bạn.

Còn đây liên quan đến mình, nếu bạn không đưa được lí do hợp lý mà mình chấp nhận được thì đừng xía vào chuyện của mình nữa.

Anh thằng Dụng:

Mày

Bạn thằng Dụng:

Bùi Tiến Dũng.

Mình nói bạn nghe, bạn muốn cái gì thì bạn nói ra, còn không ấy thì mình làm gì kệ con mẹ mình!

Đừng có nghĩ bạn có quyền quản cả thế giới, ai cũng phải nghe lời bạn.

Mình sống cuộc đời của mình, mình thích ai mình làm gì cũng là chuyện của mình.

Trước mình thích bạn, bạn không ưa, bạn chửi, thì ok mình đã từ bỏ rồi.

Giờ mình thích người khác, không dính dáng đến bạn, bạn không có quyền can thiệp đâu nhé.

Mình nhịn rồi đừng có làm tới, mình quạu đấy.

Anh thằng Dụng:

...

Chinh...

Sao mày lạ quá vậy.

Bạn thằng Dụng:

Cái gì cũng có giới hạn của nó.

Bạn đừng thấy mình tấu hề mà tưởng mình dễ dãi mặc ai ăn hiếp thế nào cũng được.

Hiểu chưa?

Anh thằng Dụng:

Chinh ơi...

Tao không có ý đó.

Bạn thằng Dụng:

Thế thì ý gì?

Nói nhanh!

Đừng có lằng nhằng!

Bực mình lắm rồi đấy.

Anh thằng Dụng:

Tao

Bạn thằng Dụng:

Tao cái gì?

Anh thằng Dụng:

Ý tao không phải vậy.

Mày không hiểu sao?

Bạn thằng Dụng:

Không!

Ai rảnh hiểu?

Anh thằng Dụng:

Chinh...

Bạn thằng Dụng:

Thôi mệt quá không nói thì thôi.

Giờ hỏi câu cuối, có cho Merci với Đen thử áo không?

Có thì thả hai đứa nó sang đây, không thì thôi.

Anh thằng Dụng:

Thì có.

Nhưng mày bảo mày sang nhà tao mà.

Bạn thằng Dụng:

Giờ không muốn sang nữa, ghét không muốn nhìn mặt bố chúng nó.

Anh thằng Dụng:

...

Bạn thằng Dụng:

Có cho con sang không?

Không thì dẹp.

Anh thằng Dụng:

Chờ chút.

Mà thử áo xong trả chúng nó về sớm sớm nhé, lạnh rồi ngủ sớm.

Bạn thằng Dụng:

Biết rồi.

Anh thằng Dụng:

Mà Chinh ơi.
2

Bạn thằng Dụng:

Chinh chiếc gì?

Tầm này bực rồi, chó thì tiếp, người miễn tiếp.

Anh thằng Dụng:

Tao đã làm gì đâu mà cáu?

Bạn thằng Dụng:

Ờ!


Bạn nói gì chả đúng!

Bạn là nhất luôn!

Cứ tự cho mình là đúng đi.

Bạn thằng Dụng đã offline

Anh thằng Dụng:

Ơ Chinh!

Chinh!!!

Tao đã làm gì đâu!

Coi như tao xin lỗi được chưa?
1

Sao tự nhiên giận tao chứ? Bình thường cũng vẫn

thế còn gì.

Chinh!

Chinh ơi...

Giận thật à?

Xin lỗi mà...
4

Chinh...
1

___

20:45

Khỉ Hồng:

Mạnh.

23:00

PT lắm mồm:
2

Ơi.

Xin lỗi, rep hơi muộn tại giờ tao mới cầm đến điện thoại.

Khỉ Hồng:

Tao tưởng mày không rep tao luôn chứ.

PT lắm mồm:

Duy nhắn tao có chuyện gì không?

Khỉ Hồng:

À

Cũng không có gì lắm.

Hỏi thăm tí.

Nghe nói mày ốm.

PT lắm mồm:

Hồi sáng tao nói trên nhóm chat rồi đó.

Khỉ Hồng:

Trả lời tao thêm lần nữa không được à?

PT lắm mồm:

Cũng không phải là không được.


Tao ổn, vẫn còn ho thôi chứ không bị gì nặng.

Khỉ Hồng:

Sao mày bệnh lâu vậy?

Do không quen thời tiết à?

PT lắm mồm:

Ừ.

Mấy hôm đầu còn vật vã hơn nhiều.

Giờ đỡ chán rồi.

Khỉ Hồng:

Ừm.

Có Danny chăm mày mới đỡ nhỉ?

Ở một mình thì khổ.

PT lắm mồm:

Ừ.

Dan chu đáo, tốt bụng, cũng rất biết cách chăm sóc người khác.

Mỗi tội là nói hơi nhiều.

Khỉ Hồng:

Hiếm khi thấy mày khen ai như vậy.

PT lắm mồm:

Chắc tại hiếm khi gặp người giống vậy thôi.

Khỉ Hồng:

Ừm.

PT lắm mồm:

Duy có chuyện gì muốn nói nữa không?

Khỉ Hồng:

Còn.

PT lắm mồm:

Chuyện gì?

Khỉ Hồng:

Tao định bảo là tao muốn đi tập lại.

Nhưng mà tao không biết nên tìm PT nào cho hợp.

PT lắm mồm:

Thực ra PT nào cũng được thôi.

Có thể chế độ tập với ăn uống các thứ khác nhau một chút, nhưng cũng không ảnh hưởng gì lắm.

Khỉ Hồng:

Tao muốn tìm PT giống mày.

Tao quen với mày rồi.

PT lắm mồm:

Giống tao chắc không có đâu.

Hay mày vào Sài Gòn mà tập.

Khỉ Hồng:

...

PT lắm mồm:

Ha ha, tao đùa thôi.

Tao biết mày chả vào đâu.

Mà tao cũng bận nữa, không rảnh như hồi ở Hà Nội.

Khỉ Hồng:

Thế à?

PT lắm mồm:

Hoặc mày có thể bảo thằng Thanh. 

Khá là nhiều khách thích nó hướng dẫn nên lịch nó cũng kín lắm, nhưng người quen thì nó vẫn ưu tiên được.

Có cái là nó nói nhiều mà khó tính hơn tao, mày cũng thấy hồi mới về Bùng Binh đến chuyện của anh Phượng mà nó còn săm soi xét nét đấy thôi.

Khỉ Hồng:

Ừ.

Nhưng thằng Thanh vẫn không giống mày.
4

PT lắm mồm:

Chịu thôi.

Chả ai giống ai được cả.

Hoặc mày có thể tự tập không cần PT, chế độ như nào tao có thể đánh máy rồi gửi qua cho mày.

Lúc tập có gì thắc mắc hỏi PT phòng tập là được.

Hoặc về nhắn tin hỏi tao, tao sẽ trả lời.

Khỉ Hồng:

Biết thế đã, tính sau.

PT lắm mồm: 

Ok.

Xong chưa?

Khỉ Hồng:

Đại khái là rồi.

Mà mày vội cái gì à?

PT lắm mồm:

Cũng không vội gì lắm.

Hơi buồn ngủ thôi, cũng muộn rồi.

Dan ngủ từ nãy, tao cũng không muốn để điện sáng làm phiền nó.

Khỉ Hồng:

Mày với Danny chung phòng?

PT lắm mồm:

Ừ, nó sợ ma.

Tao cũng hơi sợ...

Nên thôi ngủ chung cũng được, phòng cũng rộng.

Khỉ Hồng:

Mày có vẻ có cảm tình với Danny quá nhỉ.

PT lắm mồm:

Ừ.

Kiểu người dễ mến, ai gặp cũng quý.

Khỉ Hồng:

Tao nghe nói Danny thích mày, facebook cũng đăng nhiều ảnh mày.

PT lắm mồm:

Không biết, chắc không đâu.

Tao thì làm gì có ai thích.

Đến nỗi tao chủ động theo đuổi mày, mày còn chẳng đoái hoài mà.

Khỉ Hồng:

Mạnh

PT lắm mồm:

À xin lỗi.

Tao không nên nhắc đến chuyện này.

Ha ha, sau đợt ốm này đầu óc chắc cũng chập mạch luôn rồi, thỉnh thoảng lại nói sảng.

Khỉ Hồng:

Không

PT lắm mồm:

Xin lỗi.

Tao đi ngủ đây, mày cũng ngủ sớm đi.

Ngủ ngon.

Khỉ Hồng:

Mạnh
9

PT lắm mồm đã offline
3

Khỉ Hồng:

...

Ngủ ngon.





trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện