Trên đời này luôn có những người đem lại cho chúng ta những cảm xúc phức tạp, yêu không được, ghét không xong, bỏ thì thương, vương thì tội.
1
Và đối với Chinh thì Dũng chính là một người như thế. Mỗi lần nhìn thấy bạn, Chinh luôn cảm thấy phiền, rất rất phiền.
Nhất là lúc này, khi đang phải ngồi bên cạnh giường trông chừng Dũng vì Dũng bị bệnh, Chinh lại càng cảm thấy phiền vô cùng. Không phải bạn ghét bỏ gì Dũng đâu, bởi vì Chinh là người u mê nhan sắc, người đẹp thì bạn không bao giờ ghét, huống hồ Dũng còn từng là crush của bạn cơ mà, ghét làm sao được. Bạn thấy phiền đơn giản chỉ là bởi vì Dũng làm bạn bực mình vì cái tính lằng nhằng không chịu dứt khoát, và bạn đang trong thời gian muốn cho Dũng ăn bơ để dằn mặt ấy.
Thế mà tự nhiên lại lăn ra ốm, định khiến bạn thương rồi không bơ được nữa hay sao?
Chinh này đâu có dễ mềm lòng như thế!
"Ưm..."
Đang suy nghĩ thì bỗng nghe một tiếng ưm nhỏ vụn khe khẽ phát ra, Chinh quay ra nhìn, thấy người trên giường nhíu chặt đôi mày, cựa quậy muốn tỉnh lại.
Theo phản xạ bình thường, Chinh định cúi xuống đỡ, nhưng được nửa chừng, nghĩ thế nào bạn lại quyết định không đỡ nữa, ngồi lại về chỗ cũ, khoanh tay trước ngực, vẻ rất thờ ơ.
"Dậy rồi hả?" Chinh hỏi một câu với giọng lạnh tanh.
Dũng lúc này mới chỉ mơ mơ màng màng chưa tỉnh hẳn, không nghe được bạn nói gì nên cũng không đáp lại, vẫn đang cố gắng để mở mắt ra, chống tay ngồi dậy.
Chinh không nhìn Dũng, quay ra cầm một quả táo từ đĩa táo trên bàn lên, thản nhiên gặm một miếng, rồi vừa nhai vừa nói: "Mười giờ năm chín, tỉnh đúng lúc đấy. Hậu đang bảo là đến mười một giờ mà bạn không tỉnh là nó đi mua nải chuối xanh về luôn."
"..."
Dũng bấy giờ xem như đã tạm tỉnh táo, dù đầu vẫn còn choáng váng do cơn sốt, nhưng cũng đủ để cậu nhận thức được mình đang ở đâu, đang trong tình trạng thế nào, và người ngồi bên cạnh vừa sỉ vả cậu kia là ai.
"Chinh..." Dũng nhỏ giọng gọi một câu, giọng khàn đặc, run run: "Sao mày... ở đây?"
Nghe bạn hỏi, Chinh lập tức cảm thấy không vui: "Sao ở đây hả? Merci với Đen cắn ống quần kéo sang, không phải tự tiện xâm nhập gia cư chưa có sự cho phép đâu."
"H...hả?" Dũng không hiểu gì lắm, hỏi lại.
"Nghe không thủng hả? Mình bảo là Merci với Đen kéo mình sang." Đức Chinh hất hàm về phía hai nhóc vốn đang ngồi ở góc tường, vừa thấy ba tỉnh đã lập tức nhảy lên giường, vẫy đuôi nhìn ba với ánh mắt long lanh.
Dũng nhìn Chinh, lại nhìn hai đứa con, trong đầu bật ra một suy nghĩ: Hai đứa nay hết báo ba rồi này. Bạn đưa tay xoa xoa đầu hai nhóc, nhưng ánh mắt thì lại len lén liếc nhìn sang Chinh: "À... vậy hả?"
"Ờ." Chinh thả một chữ gọn lỏn đầy cục súc, cạp nốt mấy miếng táo còn lại rồi đứng dậy, đưa tay sờ lên trán Dũng kiểm tra nhiệt độ, xác nhận đã bớt nóng, sau đó liền nói: "Nếu bạn đã tỉnh rồi thì mình về đây. Cháo với thuốc đấy, ăn uống gì tùy bạn. Hậu nó chơi game bên phòng nó, có gì thì gọi nó. Thế nhé."
Dứt lời, không kịp để cho Dũng kịp phản ứng gì, Chinh đã quay lưng đi luôn, đầy dứt khoát, không một chút do dự.
"Chinh!" Dũng dĩ nhiên là không muốn, lập tức chồm người về phía trước định kéo Chinh lại, nhưng không kịp.
Có điều, Dũng không kịp thì Dũng vẫn còn hai đứa con mà.
Merci với Đen như hiểu ý ba, vốn đang ngồi trên chân ba, thấy "mẹ mìn" định rời đi là đã nhảy luôn xuống, một đứa cắn chân quần một đứa ra đóng cửa chặn lại, cổ họng còn rên lên những tiếng ư ử và ánh mắt thì đầy vẻ cầu xin tội nghiệp.
Chinh có chút cạn lời...
Cái gì thế này?
Dũng thấy cậu đã đứng lại, liền chớp cơ hội nhích tới mép giường, kéo vạt áo cậu, nói: "Chinh... đừng đi mà. Ở đây với tao đi."
"..."
Bây giờ, trước mắt Chinh là ba gương mặt của cha con Dũng, tuy giống loài thì vốn khác nhau, song biểu cảm ba người như một... khiến Chinh thực sự dở khóc dở cười. Làm cái vẻ mặt như này là sao đây hả? Ai ăn hiếp gì ba cha con mấy người à?
"Tao có chuyện muốn nói với mày." Dũng lay lay vạt áo Chinh, nói giọng nài nỉ: "Ở lại một chút thôi cũng được, cho tao nói xong rồi mày về."
"Gâu gâu!"
"Gâu!"
1
Merci với Đen chẳng biết có nghe hiểu gì không nhưng cũng lên tiếng như muốn xin giùm ba mình, sau đó tiếp tục cắn chặt ống quần Chinh mà lôi bạn về phía giường. Cảm tưởng như nếu Chinh mà còn khăng khăng muốn đi nữa, có khi hai bên chân quần sẽ bị hai nhóc này cắn rách mất.
Cho nên cuối cùng dù không quá tình nguyện, bạn vẫn chấp nhận quay trở lại chỗ cũ, ngồi xuống, hai tay khoanh trước ngực, nhìn Dũng: "Ok, giờ ngồi đây rồi đó, muốn nói gì nói đi, nhanh cho người ta còn về."
Dũng nhìn bạn, ánh mắt có chút rụt rè, hít mũi một cái rồi đáp: "Tao cũng không nói gì nhiều, không làm mất thời gian của mày đâu, đừng thái độ khó chịu với tao như thế chứ..."
"Thái độ khó chịu á?" Chinh nhướng mày hỏi: "Ngày trước thái độ của bạn đối với mình không phải còn khó chịu gấp mấy lần sao? Lúc đó mình cũng đâu dám ý kiến gì đâu."
"..." Nghe Chinh nhắc lại chuyện cũ, Dũng xấu hổ cúi đầu, hai tay túm chặt chăn vò qua vò lại, vẻ hối hận hiện lên rõ ràng.
"Nhưng mà thôi, mình cũng chẳng phải người hẹp hòi gì, không tính toán với bạn đâu. Giờ thì có chuyện gì, nói đi." Chinh tỏ vẻ không quá quan tâm, rút điện thoại từ trong túi ra lướt lướt.
Dũng lúc này không còn dám nhìn thẳng vào Chinh nữa, càng không dám ý kiến gì về thái độ của bạn, chỉ thỉnh thoảng len lén liếc nhìn bạn, nhỏ giọng lí nhí: "Tao... tao chỉ muốn nói là... tao xin lỗi."
"Ừm." Chinh ậm ừ qua loa như để thể hiện là mình có nghe: "Vì chuyện gì?"
"Thì... chuyện... tao say rồi quậy mày đêm đó đó." Dũng sờ sờ mũi.
"Ờ, sao?"
"Tao... tao thực sự không cố ý đâu. Tại vì lúc đó tao say quá, tao không biết gì cả. Tao xin lỗi vì làm phiền mày."
"Ờ, biết."
"..."
"Sao nữa?"
"Chinh đừng giận tao nữa nhé."
"Ờ."
"Chinh ơi..."
"Gì?"
"Mày có thể nào... đừng như thế nữa được không?"
"Như thế là như thế nào?"
"Như thế... là như thế ấy! Mày bơ tao, không thèm để ý đến tao, tao nói gì cũng không đáp lại nữa."
"Thì đang đáp lại đây còn gì?"
"Không phải như thế này!"
"Chứ thế nào?"
"Chinh..."
"Nghe! Gọi gì gọi mãi thế?"
"Mày... tao với mày vốn đang rất vui vẻ mà, sao tự nhiên mày lại lạnh nhạt với tao như vậy? Mày nói mày không giận tao vụ đêm đó nữa, thì chúng ta trở lại như bình thường được không?"
"Vẫn đang bình thường đấy thôi! Có gì khác à?"
"Khác! Trước đêm đó mày đâu có bơ tao như bây giờ... còn nhận làm mẹ của Merci với Đen, chăm chúng nó giúp tao lúc tao bận, cùng tao đi chơi đi mua đồ cho hai đứa nó các thứ nữa."
"Ờ, thì sao?"
"..."
"Chính bạn bảo là nếu mình đong đưa Tài thì đừng gặp hai đứa nó, bạn quên rồi à?"
"Tao... tao chưa quên nhưng mà... bây giờ mày có đong đưa Tài nữa đâu. Tài cũng thích Trọng rồi."
"Thì?"
"Thì... thì mày có thể gặp Merci với Đen, có thể làm mẹ chúng nó như bình thường."
"Ủa mình đâu có cần!"
"... Chinh..."
2
"Dù mình không đong Tài thì mình cũng sẽ đong người khác thôi. Kiểu gì chả làm bạn khó chịu. Nên tốt nhất cứ dứt nhau ra cho nó lành."
"..."
"Mà mình cũng chả hiểu nổi bạn luôn cơ, mình thích đong đưa xưa giờ rồi đâu phải bạn không biết, cảm thấy chơi được thì chơi, chả chơi được thì thôi. Mình đâu có ép!"
"..."
"Trước mình tán bạn thì bạn chửi mình, bảo mình tránh ra, ok mình tránh. Sau thì vì hai đứa nhóc nhà bạn thích mình, quấn mình, mình cũng quý hai đứa nó nên mình mới lại kết bạn với bạn, coi như để cùng chăm hai đứa nhóc. Xong bạn lại giãy nảy lên khi thấy mình đi đong đưa người khác trong khi đó vốn là chuyện riêng của mình, chả liên quan đến bạn, bạn vẫn khó chịu xong bắt mình tránh xa con bạn. Ok! Mình cũng chiều bạn luôn! Dù sao cũng là con bạn, bạn có quyền cấm mình mà."
"..."
"Nhưng rồi sao? Bạn vẫn không vừa lòng. Bạn vẫn cứ nhì nhằng thế này thế nọ làm phiền cuộc sống của mình. Rốt cuộc là bạn muốn cái gì đây hả?"
"Tao..."
"Tao gì? Bạn muốn cái gì? Ý bạn là như nào? Mình không phải con cún như Merci với Đen để bạn vẫy đến là đến, đuổi đi là đi đâu."
"Tao... tao không có ý đó!"
"Thế thì ý gì? Hả? Bạn muốn cái gì? Muốn cái gì thì bạn nói huỵch toẹt ra! Chứ mình mệt với bạn lắm rồi đấy!"
"..."
"Sao? Vẫn không nói gì à? Không nói thì thôi! Mình đi về!"
"Chinh!"
"Giữ hai đứa con bạn lại! Mình đang cáu, chúng nó mà còn kéo mình lại là mình đạp luôn ra đấy không đùa đâu!"
"Chinh ơi! Tao..."
"Hừ!"
Chinh hậm hực nhét điện thoại trở lại túi quần, lần nữa đứng phắt dậy, bước đi một hơi đầu không ngoảnh lại.
Aiz! Cứ tưởng định nói cái gì chứ hóa ra vẫn chỉ có mấy câu xin lỗi chả đâu vào đâu, mệt người! Hỏi đến mức đấy rồi mà vẫn cứ ậm ờ thì tốt nhất là bạn đi về cho nó rảnh nợ! Trông chờ cái gì vào cái cây súp lơ tóc còn nhiều nếp nhăn hơn não này chứ! Đúng là phí công mà.
"Chinh ơi đừng đi!" Dũng vẫn gọi với theo đằng sau.
Đáp lại, Chinh chẳng thèm quay đầu, còn nói vọng ra bên ngoài: "Hậu ơi vào mà chăm anh chồng! Anh đi về đây!"
"Chinh!" Dũng thật sự hốt hoảng, không kịp nghĩ gì nhiều nữa, nhào luôn xuống giường đuổi theo Chinh, và kịp ôm ghì lấy bạn ngay khi tay bạn vừa chạm lên tay nắm cửa, định vặn mở: "Chinh ơi đừng đi! Tao xin lỗi! Tao làm tất cả chỉ vì tao thích mày thôi mà!"
7
...
Một lời nói ra, cả không gian như chợt tĩnh lặng.
Chinh đứng khựng lại, không nói gì, cũng không có hành động gì tiếp theo, chỉ im lặng đứng yên tại chỗ, mặc cho Dũng ở đằng sau siết chặt vòng tay ôm lấy eo bạn, đầu gục lên vai bạn, sụt sùi: "Chinh ơi... tao thích mày... Tao thích mày thật đấy, dù tao chẳng biết vì sao hay từ bao giờ, nhưng mà hiện tại tao rất rất rất