Chung Cư Bùng Binh

Chương 144


trước sau





Trên đời này luôn có những người đem lại cho chúng ta những cảm xúc phức tạp, yêu không được, ghét không xong, bỏ thì thương, vương thì tội.
1

Và đối với Chinh thì Dũng chính là một người như thế. Mỗi lần nhìn thấy bạn, Chinh luôn cảm thấy phiền, rất rất phiền. 

Nhất là lúc này, khi đang phải ngồi bên cạnh giường trông chừng Dũng vì Dũng bị bệnh, Chinh lại càng cảm thấy phiền vô cùng. Không phải bạn ghét bỏ gì Dũng đâu, bởi vì Chinh là người u mê nhan sắc, người đẹp thì bạn không bao giờ ghét, huống hồ Dũng còn từng là crush của bạn cơ mà, ghét làm sao được. Bạn thấy phiền đơn giản chỉ là bởi vì Dũng làm bạn bực mình vì cái tính lằng nhằng không chịu dứt khoát, và bạn đang trong thời gian muốn cho Dũng ăn bơ để dằn mặt ấy. 

Thế mà tự nhiên lại lăn ra ốm, định khiến bạn thương rồi không bơ được nữa hay sao? 

Chinh này đâu có dễ mềm lòng như thế!

"Ưm..."

Đang suy nghĩ thì bỗng nghe một tiếng ưm nhỏ vụn khe khẽ phát ra, Chinh quay ra nhìn, thấy người trên giường nhíu chặt đôi mày, cựa quậy muốn tỉnh lại. 

Theo phản xạ bình thường, Chinh định cúi xuống đỡ, nhưng được nửa chừng, nghĩ thế nào bạn lại quyết định không đỡ nữa, ngồi lại về chỗ cũ, khoanh tay trước ngực, vẻ rất thờ ơ.

"Dậy rồi hả?" Chinh hỏi một câu với giọng lạnh tanh.

Dũng lúc này mới chỉ mơ mơ màng màng chưa tỉnh hẳn, không nghe được bạn nói gì nên cũng không đáp lại, vẫn đang cố gắng để mở mắt ra, chống tay ngồi dậy. 

Chinh không nhìn Dũng, quay ra cầm một quả táo từ đĩa táo trên bàn lên, thản nhiên gặm một miếng, rồi vừa nhai vừa nói: "Mười giờ năm chín, tỉnh đúng lúc đấy. Hậu đang bảo là đến mười một giờ mà bạn không tỉnh là nó đi mua nải chuối xanh về luôn."

"..."

Dũng bấy giờ xem như đã tạm tỉnh táo, dù đầu vẫn còn choáng váng do cơn sốt, nhưng cũng đủ để cậu nhận thức được mình đang ở đâu, đang trong tình trạng thế nào, và người ngồi bên cạnh vừa sỉ vả cậu kia là ai.

"Chinh..." Dũng nhỏ giọng gọi một câu, giọng khàn đặc, run run: "Sao mày... ở đây?"

Nghe bạn hỏi, Chinh lập tức cảm thấy không vui: "Sao ở đây hả? Merci với Đen cắn ống quần kéo sang, không phải tự tiện xâm nhập gia cư chưa có sự cho phép đâu."

"H...hả?" Dũng không hiểu gì lắm, hỏi lại.

"Nghe không thủng hả? Mình bảo là Merci với Đen kéo mình sang." Đức Chinh hất hàm về phía hai nhóc vốn đang ngồi ở góc tường, vừa thấy ba tỉnh đã lập tức nhảy lên giường, vẫy đuôi nhìn ba với ánh mắt long lanh.

Dũng nhìn Chinh, lại nhìn hai đứa con, trong đầu bật ra một suy nghĩ: Hai đứa nay hết báo ba rồi này. Bạn đưa tay xoa xoa đầu hai nhóc, nhưng ánh mắt thì lại len lén liếc nhìn sang Chinh: "À... vậy hả?"

"Ờ." Chinh thả một chữ gọn lỏn đầy cục súc, cạp nốt mấy miếng táo còn lại rồi đứng dậy, đưa tay sờ lên trán Dũng kiểm tra nhiệt độ, xác nhận đã bớt nóng, sau đó liền nói: "Nếu bạn đã tỉnh rồi thì mình về đây. Cháo với thuốc đấy, ăn uống gì tùy bạn. Hậu nó chơi game bên phòng nó, có gì thì gọi nó. Thế nhé."

Dứt lời, không kịp để cho Dũng kịp phản ứng gì, Chinh đã quay lưng đi luôn, đầy dứt khoát, không một chút do dự.

"Chinh!" Dũng dĩ nhiên là không muốn, lập tức chồm người về phía trước định kéo Chinh lại, nhưng không kịp. 

Có điều, Dũng không kịp thì Dũng vẫn còn hai đứa con mà. 


Merci với Đen như hiểu ý ba, vốn đang ngồi trên chân ba, thấy "mẹ mìn" định rời đi là đã nhảy luôn xuống, một đứa cắn chân quần một đứa ra đóng cửa chặn lại, cổ họng còn rên lên những tiếng ư ử và ánh mắt thì đầy vẻ cầu xin tội nghiệp.

Chinh có chút cạn lời...

Cái gì thế này? 

Dũng thấy cậu đã đứng lại, liền chớp cơ hội nhích tới mép giường, kéo vạt áo cậu, nói: "Chinh... đừng đi mà. Ở đây với tao đi."

"..."

Bây giờ, trước mắt Chinh là ba gương mặt của cha con Dũng, tuy giống loài thì vốn khác nhau, song biểu cảm ba người như một... khiến Chinh thực sự dở khóc dở cười. Làm cái vẻ mặt như này là sao đây hả? Ai ăn hiếp gì ba cha con mấy người à?

"Tao có chuyện muốn nói với mày." Dũng lay lay vạt áo Chinh, nói giọng nài nỉ: "Ở lại một chút thôi cũng được, cho tao nói xong rồi mày về."

"Gâu gâu!"

"Gâu!"
1

Merci với Đen chẳng biết có nghe hiểu gì không nhưng cũng lên tiếng như muốn xin giùm ba mình, sau đó tiếp tục cắn chặt ống quần Chinh mà lôi bạn về phía giường. Cảm tưởng như nếu Chinh mà còn khăng khăng muốn đi nữa, có khi hai bên chân quần sẽ bị hai nhóc này cắn rách mất. 

Cho nên cuối cùng dù không quá tình nguyện, bạn vẫn chấp nhận quay trở lại chỗ cũ, ngồi xuống, hai tay khoanh trước ngực, nhìn Dũng: "Ok, giờ ngồi đây rồi đó, muốn nói gì nói đi, nhanh cho người ta còn về."

Dũng nhìn bạn, ánh mắt có chút rụt rè, hít mũi một cái rồi đáp: "Tao cũng không nói gì nhiều, không làm mất thời gian của mày đâu, đừng thái độ khó chịu với tao như thế chứ..."

"Thái độ khó chịu á?" Chinh nhướng mày hỏi: "Ngày trước thái độ của bạn đối với mình không phải còn khó chịu gấp mấy lần sao? Lúc đó mình cũng đâu dám ý kiến gì đâu."

"..." Nghe Chinh nhắc lại chuyện cũ, Dũng xấu hổ cúi đầu, hai tay túm chặt chăn vò qua vò lại, vẻ hối hận hiện lên rõ ràng.

"Nhưng mà thôi, mình cũng chẳng phải người hẹp hòi gì, không tính toán với bạn đâu. Giờ thì có chuyện gì, nói đi." Chinh tỏ vẻ không quá quan tâm, rút điện thoại từ trong túi ra lướt lướt.

Dũng lúc này không còn dám nhìn thẳng vào Chinh nữa, càng không dám ý kiến gì về thái độ của bạn, chỉ thỉnh thoảng len lén liếc nhìn bạn, nhỏ giọng lí nhí: "Tao... tao chỉ muốn nói là... tao xin lỗi."

"Ừm." Chinh ậm ừ qua loa như để thể hiện là mình có nghe: "Vì chuyện gì?"

"Thì... chuyện... tao say rồi quậy mày đêm đó đó." Dũng sờ sờ mũi.

"Ờ, sao?"

"Tao... tao thực sự không cố ý đâu. Tại vì lúc đó tao say quá, tao không biết gì cả. Tao xin lỗi vì làm phiền mày."

"Ờ, biết."

"..."

"Sao nữa?"

"Chinh đừng giận tao nữa nhé."

"Ờ."

"Chinh ơi..."

"Gì?"

"Mày có thể nào... đừng như thế nữa được không?"

"Như thế là như thế nào?"

"Như thế... là như thế ấy! Mày bơ tao, không thèm để ý đến tao, tao nói gì cũng không đáp lại nữa."

"Thì đang đáp lại đây còn gì?"

"Không phải như thế này!"

"Chứ thế nào?"

"Chinh..."

"Nghe! Gọi gì gọi mãi thế?"

"Mày... tao với mày vốn đang rất vui vẻ mà, sao tự nhiên mày lại lạnh nhạt với tao như vậy? Mày nói mày không giận tao vụ đêm đó nữa, thì chúng ta trở lại như bình thường được không?"

"Vẫn đang bình thường đấy thôi! Có gì khác à?"

"Khác! Trước đêm đó mày đâu có bơ tao như bây giờ... còn nhận làm mẹ của Merci với Đen, chăm chúng nó giúp tao lúc tao bận, cùng tao đi chơi đi mua đồ cho hai đứa nó các thứ nữa."

"Ờ, thì sao?"

"..."

"Chính bạn bảo là nếu mình đong đưa Tài thì đừng gặp hai đứa nó, bạn quên rồi à?"

"Tao... tao chưa quên nhưng mà... bây giờ mày có đong đưa Tài nữa đâu. Tài cũng thích Trọng rồi."

"Thì?"

"Thì... thì mày có thể gặp Merci với Đen, có thể làm mẹ chúng nó như bình thường."

"Ủa mình đâu có cần!"

"... Chinh..."
2


"Dù mình không đong Tài thì mình cũng sẽ đong người khác thôi. Kiểu gì chả làm bạn khó chịu. Nên tốt nhất cứ dứt nhau ra cho nó lành."

"..."

"Mà mình cũng chả hiểu nổi bạn luôn cơ, mình thích đong đưa xưa giờ rồi đâu phải bạn không biết, cảm thấy chơi được thì chơi, chả chơi được thì thôi. Mình đâu có ép!"

"..."

"Trước mình tán bạn thì bạn chửi mình, bảo mình tránh ra, ok mình tránh. Sau thì vì hai đứa nhóc nhà bạn thích mình, quấn mình, mình cũng quý hai đứa nó nên mình mới lại kết bạn với bạn, coi như để cùng chăm hai đứa nhóc. Xong bạn lại giãy nảy lên khi thấy mình đi đong đưa người khác trong khi đó vốn là chuyện riêng của mình, chả liên quan đến bạn, bạn vẫn khó chịu xong bắt mình tránh xa con bạn. Ok! Mình cũng chiều bạn luôn! Dù sao cũng là con bạn, bạn có quyền cấm mình mà."

"..."

"Nhưng rồi sao? Bạn vẫn không vừa lòng. Bạn vẫn cứ nhì nhằng thế này thế nọ làm phiền cuộc sống của mình. Rốt cuộc là bạn muốn cái gì đây hả?"

"Tao..."

"Tao gì? Bạn muốn cái gì? Ý bạn là như nào? Mình không phải con cún như Merci với Đen để bạn vẫy đến là đến, đuổi đi là đi đâu."

"Tao... tao không có ý đó!"

"Thế thì ý gì? Hả? Bạn muốn cái gì? Muốn cái gì thì bạn nói huỵch toẹt ra! Chứ mình mệt với bạn lắm rồi đấy!"

"..."

"Sao? Vẫn không nói gì à? Không nói thì thôi! Mình đi về!"

"Chinh!"

"Giữ hai đứa con bạn lại! Mình đang cáu, chúng nó mà còn kéo mình lại là mình đạp luôn ra đấy không đùa đâu!"

"Chinh ơi! Tao..."

"Hừ!"

Chinh hậm hực nhét điện thoại trở lại túi quần, lần nữa đứng phắt dậy, bước đi một hơi đầu không ngoảnh lại.

Aiz! Cứ tưởng định nói cái gì chứ hóa ra vẫn chỉ có mấy câu xin lỗi chả đâu vào đâu, mệt người! Hỏi đến mức đấy rồi mà vẫn cứ ậm ờ thì tốt nhất là bạn đi về cho nó rảnh nợ! Trông chờ cái gì vào cái cây súp lơ tóc còn nhiều nếp nhăn hơn não này chứ! Đúng là phí công mà.

"Chinh ơi đừng đi!" Dũng vẫn gọi với theo đằng sau.

Đáp lại, Chinh chẳng thèm quay đầu, còn nói vọng ra bên ngoài: "Hậu ơi vào mà chăm anh chồng! Anh đi về đây!"

"Chinh!" Dũng thật sự hốt hoảng, không kịp nghĩ gì nhiều nữa, nhào luôn xuống giường đuổi theo Chinh, và kịp ôm ghì lấy bạn ngay khi tay bạn vừa chạm lên tay nắm cửa, định vặn mở: "Chinh ơi đừng đi! Tao xin lỗi! Tao làm tất cả chỉ vì tao thích mày thôi mà!"
7

...

Một lời nói ra, cả không gian như chợt tĩnh lặng.

Chinh đứng khựng lại, không nói gì, cũng không có hành động gì tiếp theo, chỉ im lặng đứng yên tại chỗ, mặc cho Dũng ở đằng sau siết chặt vòng tay ôm lấy eo bạn, đầu gục lên vai bạn, sụt sùi: "Chinh ơi... tao thích mày... Tao thích mày thật đấy, dù tao chẳng biết vì sao hay từ bao giờ, nhưng mà hiện tại tao rất rất rất

thích mày! Tao thích mày đến nỗi tao sắp chết vì cái thứ tình cảm này rồi đây! Chinh ơi... tao yêu mày."
2

"..."

"Tao đã mất nhiều đêm suy nghĩ, để trả lời được câu hỏi rốt cuộc cảm xúc của tao với mày là gì, và cuối cùng thì tao cũng có đáp án rồi, là tao thích mày. Tao xin lỗi vì sự ngu ngốc và chậm chạp của tao, nhưng mà tao chưa từng thích ai như thế cả, nên là tao không thể nhận ra ngay... Tao xin lỗi."

"Chưa từng thích ai? Không phải từng crush Trọng sao?"

"Không, không giống. Tao đối với thằng Trọng, là một kiểu thích khác. Kiểu như giữa rất nhiều người thì tao sẽ luôn hướng mắt về nó, quan tâm nó hơn những người khác, nhưng mà tao biết nó không thể nào thuộc về tao, và tao cũng chưa từng thực sự ghen tuông khi nó gần gũi với người khác. Cảm giác lúc đó giống đố kỵ hơn."

"Rồi sao nữa?"

"Còn với mày, nó không giống... Tao không chỉ để ý mày giữa đám đông, mà kể cả khi mày không xuất hiện, tao cũng sẽ bất giác nhớ tới mày. Tao chẳng biết từ bao giờ tao đã để ý mày nhiều như thế, đêm nào cũng phải mò vào livestream của mày. Ban đầu tao tưởng là tao muốn xem thằng Trọng live cùng mày... nhưng mấy hôm Trọng không live, tao không xem, thì trong đầu tao lại toàn hình ảnh của mày... và tao lại không kìm được mà mò vào xem."

"..."

"Tao luôn nhớ mày dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, tao thích rủ mày đi ăn, đi chơi, thích nhìn mày chơi đùa cùng với Merci và Đen. Nói hơi ấy... nhưng những lúc như thế, tao thật sự có cảm giác chúng ta là một nhà bốn người."

"..."

"Rồi mày đong đưa người khác, tao khó chịu lắm, cảm giác ghen tị ấy rất mạnh, đến mức tao chỉ muốn giấu cmn mày đi và đập cho cái người mày đong đưa kia một trận."

"Thế cơ?"

"Ừ thì... tao biết là tao không thể... nhưng mà cảm xúc trong tao nó thế..."

"Hờ..."

"Chinh ơi, tao thích mày thật á. Mày... có thể nào quay lại thích tao như trước được không?"

"Gì cơ?"

"Hic..."

"Ngày trước bạn bảo có chết cũng không thích thằng vừa đen vừa hề như mình mà."

"Thì... tại mỏ tao hỗn... mày cũng biết rồi mà."
3

"Khồng! Chả biết gì cả! Chỉ biết bạn chê mình thôi." 

"Chinh... tao xin lỗi mà."

"Hứ!"


"Tao thừa nhận tao từng phũ mày, nhưng đó là lúc tao chưa thích mày. Còn bây giờ... người tao thích chỉ có mày, tao muốn mày làm người yêu của tao, làm mẹ của con tao."

2

"Ha..."

"Tao biết tao đã phạm lỗi, lỗi lớn luôn. Nhưng mà tao hứa sau này tao sẽ yêu mày chiều chuộng mày hết mức, bù đắp lại lỗi lầm của tao mà. Có được không Chinh?"

"Hừm."

"Chinh ơi..."

Dũng nhỏ giọng gọi, gần như là nỉ non, vòng tay lại siết chặt thêm một chút nữa.

Nhưng Chinh lúc này lại gỡ tay bạn ra, xoay người lại đối diện với bạn, nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh vừa mang đầy hối hận lại vừa lấp lánh chờ mong của bạn, một hồi lâu sau mới nói: "Dũng thích mình thật hả?"

Như chỉ chờ có thế, Dũng lập tức gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, đến mức còn choáng suýt chút nữa loạng choạng không thể đứng vững: "Tao thích Chinh, thật lòng, thề luôn đó. Chinh ơi... Mày còn thích tao nữa không? Tao... tỏ tình còn kịp không?"

Chinh nghiêng đầu nhìn người đối diện, hơi chau mày nheo mắt như đang suy ngẫm điều gì, khiến trái tim Dũng vốn đang đập dồn dập lại càng muốn vọt lên tận cổ họng. 

Mãi đến mấy phút sau, Chinh mới đáp: "Hỏi mình còn thích Dũng không, tỏ tình kịp không ấy hả?"

"Ừ ừ ừ." Dũng lại gật gật.

"Hừm. Thì dĩ nhiên..." Chinh cố tình kéo dài giọng, làm Dũng hồi hộp đến nín thở: "là không rồi." Cuối cùng, bạn hạ một cú chốt. Dũng từ nín thở chuyển sang tắt thở luôn. 
1

Buông hai tay Dũng ra, Chinh tỏ vẻ thờ ơ nói: "Dũng biết Trọng không yêu ai nghiêm túc đúng không? Và vì biết nên mới chưa từng có ý nghĩ hai người sẽ thành đôi đúng không? Thế thì đúng ra Dũng cũng nên lường trước là mình sẽ giống Trọng chứ, bọn mình chơi thân mà."

"...Ch...Chinh..."

"Đúng là mới đầu mình có tán tỉnh Dũng, nhưng cũng như Trọng tán tỉnh anh bộ đội ấy, thả thính cho vui chứ yêu đương gì."

"..."

"Chưa kể Dũng còn phũ mình, chửi mình như con. Nghĩ làm sao mà mình có thể thích Dũng được vậy?"

"..."

"Cùng lắm mình chỉ quý hai nhóc Merci với Đen thôi. Chứ còn ba chúng nó á... xin lỗi, không có hứng thú."

"Chinh... mày..."

"Túm lại là mình hong có thích Dũng đâu. Mình vẫn đam mê đi đong đưa người khác hơn, vậy nha."

"..."

Dũng nhìn Chinh, nhìn nụ cười thờ ơ như mũi dao đâm thẳng vào tim mình của bạn, sống mũi Dũng bắt đầu cay cay và viền mắt cũng dần nóng lên, rưng rưng nước. 

Chinh... Chinh không thích Dũng ư? Từ đầu đến cuối vẫn là không? Hóa ra kẻ ảo tưởng từ đầu chẳng phải Chinh như Dũng vẫn nghĩ, mà lại là chính bản thân Dũng ư? Hóa ra dù Dũng có tỉnh ngộ hay không, có nhận ra tình cảm bản thân hay không, có tỏ tình hay không thì cuối cùng kết quả vẫn chỉ có một thôi ư? Hóa ra... Dũng thất tình rồi ư...
6

"Hức..." Nước mắt bắt đầu tuôn rơi không kìm nén trên gương mặt điển trai, Dũng nức nở: "Tại sao... tại sao mày lại đối xử với tao như vậy? Nếu không thích... thì đừng cho tao hi vọng không? Thì đừng... hic... đừng... hu hu. Mày... mày... mày lừa... hức... Sao mày quá đáng vậy? Tao... lúc đầu... tao có phũ mày... nhưng mà... mà... hic... chí ít là tao không... không lừa mày bao giờ! Mà sao mày... mày... hu hu hu!" Chàng trai hơn hai mươi tuổi cao gần mét tám lúc này lại bật khóc như một đứa trẻ. Một phần vì nỗi tuyệt vọng khi tình cảm bị từ chối, và một phần là do cơn sốt chưa lui. Ánh mắt bạn chứa đầy bi thương, ấm ức, bạn dần dần bước lùi, tránh xa khỏi con người đáng yêu mà tàn nhẫn vừa giẫm nát trái tim bạn. Kết quả ngày hôm nay, có lẽ mới chính là nghiệp quả thực sự mà bạn phải gánh. Thôi... bạn đành chấp nhận vậy, chứ biết làm sao nữa bây giờ? Người ta có thích bạn đâu? Tình cảm của bạn dù có hay không, dù thật hay giả, dù nhiều hay ít thì cũng nào có tác dụng gì? Người ta... chỉ trêu đùa bạn thôi.

"Dũng... Dũng ơi." Chinh thấy Dũng phản ứng như vậy, bỗng chốc có chút chột dạ. Chết rồi, có khi nào nói hơi quá rồi không? Hôm qua Dụng nói Dũng say rượu còn định nhảy lầu, bây giờ đang bệnh đang tâm lý bất ổn sẵn rồi, bạn còn nói thế nữa, có khi nào làm Dũng nghĩ quẩn thật không? 
1

Chinh hơi lo sợ, tiến tới định kéo tay Dũng nhưng bạn đã bước lùi lại né ra: "Mày... hức... mày không thích tao... không..."

Bất chợt, Dũng ngất xỉu.

Cả thân người cao lớn bỗng chốc mềm nhũn, ngã khuỵu xuống.

Chinh giật mình, vội lao tới đỡ lấy bạn, trong lòng hoảng sợ vô cùng: "Dũng! Dũng ơi! Dũng ơi mày làm sao thế? Dũng ơi đừng dọa tao sợ mà! Tao xin lỗi tao xin lỗi! Tao trêu mày thôi! Tao cũng thích Dũng mà! Dũng ơi tỉnh lại đi! Tao xin lỗi mà! Hu hu! Dũng ơi!"
13

...

Sau khi Dũng ngất xỉu, cả căn hộ 1301 bỗng chốc trở nên hỗn loạn. Tiếng Chinh, tiếng Hậu, cùng tiếng Merci và Đen sủa liên hồi vang ra cả hành lang, khiến hàng xóm cũng phải chạy sang.
1

Tuy nhiên, có một người hàng xóm dù vẫn đang ở nhà nhưng lại không hề mảy may để tâm đến vụ ồn ào bên 1301. Lí do là bởi anh lúc này đang ở trong nhà, cửa đóng then cài cách âm nghe không thấy tiếng động, và quan trọng hơn là chính anh cũng đang kẹt trong mớ rắc rối do chính mình gây ra và chưa biết phải xử lý thế nào.

"Anh Mạnh, nhà đẹp rứa hầy! Mà răng hấn nhỏ mà chật chội rứa anh? Nỏ bằng nửa cái nhà anh ở quê. Sau mình cưới nhau rồi về quê được không anh? Chứ ở cấy nhà như ri là em nỏ ưa rồi. Leo lên leo xuống nữa mệt chết! Anh hầy!"
15

Thục Quyên ngồi trên sô pha, vừa nhìn ngó xung quanh nhà vừa cất lời bình phẩm. Nguyên Mạnh ngồi đối diện cô, một tay đỡ trán đầy vẻ bất lực và mệt mỏi: "Đã nói không cưới xin gì rồi! Lại mò lên đây làm cái gì nữa hả? Tha cho nhau đi được không?"



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện