Tấn Trường nhắn xong tin cuối, tắt điện thoại đi nhét vào túi áo, thở ra một hơi rồi mới chầm chậm bước vào thang máy, đi lên nhà.
Nghĩ đến chuyện phải đối diện với "chị Quyên", với sự phản đối từ gia đình người yêu, và với sự nhút nhát không dám dứt khoát của chính người yêu mình, chú thực sự cảm thấy có chút mệt mỏi. Bởi ngay từ đầu đã nói là không yêu đương gì mà, vừa mệt thân vừa mệt tâm.
Nhưng nói gì thì nói, lỡ yêu mất rồi, muốn bỏ cũng không bỏ được, đành phải cố gắng thôi.
Bước từng bước thật chậm dọc hành lang đi về phía căn hộ số 1312 của mình và người yêu, Tấn Trường vừa đi vừa bình ổn tâm trạng, cổ vũ bản thân không được chán nản bỏ cuộc.
Dù vậy, khi đến trước cửa nhà, chú cũng vẫn chần chừ mất một lúc nữa rồi mới mở cửa đi vào trong.
Vừa vào tới, giày còn chưa kịp cởi, đập vào mắt chú đã là một hình ảnh với độ gây sốc đạt mức tối đa: Nguyên Mạnh nửa nằm nửa ngồi trên sofa, một cô gái khác thì đè lên trên anh, và cô gái này còn đang mặc một chiếc áo sơ mi vừa nhìn đã biết không phải của cô. Tấn Trường nhíu mày, đây là áo anh mới mua cho Nguyên Mạnh. Hai người này... đang làm cái gì vậy?
Nghe tiếng cạch cửa, Nguyên Mạnh và Thục Quyên đều theo phản xạ quay đầu nhìn ra. Và sau khi thấy người vừa vào là ai, Nguyên Mạnh đã lập tức giật mình đẩy luôn Thục Quyên ra, đứng bật dậy, lúng túng chạy tới bên cạnh chú. Trong lòng anh thì đang chột dạ và lo lắng vô cùng. Bản thân anh cũng biết tư thế vừa rồi của anh và Thục Quyên dễ gây hiểu lầm như thế nào, dù hai người thực sự chỉ do sự cố nên mới vấp ngã thôi chứ không có chuyện gì, nhưng nếu Tấn Trường sinh lòng nghi ngờ, không tin anh, không nghe anh giải thích rồi giận anh... anh biết phải làm sao?
"Trường." Nguyên Mạnh dè dặt nắm tay áo Tấn Trường: "Em với cô ấy chỉ là vô tình thôi! Không như những gì anh thấy đâu!"
Tấn Trường nhìn anh, nhìn Thục Quyên, rồi lại nhìn anh, nhưng chỉ im lặng không nói gì.
Thục Quyên ở đằng kia thì vừa mới lấy lại thăng bằng sau khi bị Nguyên Mạnh đẩy ngã ngồi xuống sàn. Cô đứng dậy, chỉnh lại chiếc áo sơ mi quá rộng không vừa người, hai má mơ hồ ửng đỏ lên vì có phần ngượng ngùng khi bị người lạ bắt gặp trong tình huống có phần khó nói: "Anh Mạnh ơi, ai rứa anh? Răng mà tự nhiên vào nhà mình rứa?"
Chất giọng Nghệ An đặc sệt của cô khiến Tấn Trường không khỏi nhăn mặt, quay sang Nguyên Mạnh, ánh mắt đầy vẻ khó hiểu.
Nguyên Mạnh liền lên tiếng giải thích: "Cô ấy không biết anh nên hỏi em anh là ai." Đoạn, anh nói với Thục Quyên: "Anh Trường ở cùng nhà với anh, anh ấy nghe không hiểu tiếng Nghệ An đâu, nói giọng phổ thông đi."
Thục Quyên nghe anh nói mới à à gật gật ra chiều đã biết. Cô cúi đầu, mỉm cười chào Tấn Trường: "Em chào anh. Em là Quyên, vợ chưa cưới của anh Mạnh ạ."
8
Lần này cô đã cố gắng nói giọng phổ thông, tuy nhiên trong âm giọng vẫn pha một chút khẩu âm Nghệ An. Có điều, Tấn Trường nghe hiểu được rồi, và anh lập tức sa sầm nét mặt, hỏi: "Vợ chưa cưới của Mạnh? Sao tôi không biết Mạnh có vợ chưa cưới?" Chú hỏi Thục Quyên, nhưng ánh mắt lại hướng về phía Nguyên Mạnh.
"Nói vớ vẩn gì thế hả?" Nguyên Mạnh dĩ nhiên cũng giật nảy mình, lớn tiếng gần như là quát lên: "Cưới xin cái gì? Ai cưới? Anh Trường, anh đừng nghe cô ấy nói linh tinh. Em với cô ấy thật sự không có gì đâu! Em thề đấy!"
Trước sự bối rối và hoảng sợ thấy rõ của Nguyên Mạnh, Tấn Trường lại chỉ im lặng, một lúc sau anh mới lên tiếng: "Sao cô ấy lại mặc áo của em? Hồi nãy hai người làm gì vậy?"
"Sự cố! Sự cố thôi!" Nguyên Mạnh cuống cuồng giải thích: "Cô ấy làm đổ cà phê vào áo nên mới mượn luôn cái áo em phơi ở ngoài để mặc, em cản không kịp. Với cả khi nãy... khi nãy là cô ấy vấp ngã! Trường, anh tin em đi, em với Quyên hoàn toàn không có gì mờ ám cả! Còn chuyện vợ chưa cưới... là cô ấy tự nhận thôi! Em không hề có ý gì với cô ấy hết! Thật đó!"
"Chi mà sợ rứa hầy? À nhầm..." Thục Quyên đứng bên kia, thấy hai người căng thẳng như thế thì chẳng hiểu mô tê gì: "Làm gì mà sợ thế anh? Em với anh giờ chưa có gì thì mai đây rồi cũng có. Mẹ anh nói mẹ anh nhận em làm con dâu rồi mà. Hồi xưa anh cũng nói lớn lên anh cưới em, giờ còn ngại ngùng gì nữa hả?" Cô nói rất thoải mái, rất tự nhiên, hoàn toàn không để ý sắc mặt Tấn Trường càng lúc càng tối, còn sắc mặt Nguyên Mạnh thì đang trắng bệch ra như tờ giấy.
6
"Hồi xưa là hồi xưa! Hồi đấy còn trẻ con có biết gì đâu!!!" Nguyên Mạnh la lên cắt lời cô: "Còn mẹ anh nhận em thì là do mẹ anh! Anh đã nói anh sẽ không cưới em rồi! Sao em không chịu hiểu hả?"
"Thôi em biết cả rồi! Anh giấu em làm chi nữa?" Thục Quyên cười cười: "Anh nói là anh không thích em, không muốn cưới em, nhưng về anh bảo với mẹ anh là anh có thích em, chỉ là anh còn đang muốn lo sự nghiệp chưa muốn cưới, sợ em lỡ dở nên mới nói vậy cho em từ bỏ. Mẹ anh kể em nghe hết rồi! Trời ơi sao mà phải khổ vậy? Em thích anh từ bé, em chờ anh bao nhiêu năm không lẽ không chờ được thêm vài năm. Lo cái chi không biết hầy!"
"H... há???" Nghe đến đây thì Nguyên Mạnh thật sự ngơ cả người. Anh có nói vậy à? Hồi nào? Sao anh không biết?
Nguyên Mạnh đứng đơ như trời trồng, không kịp phản ứng gì trước những thông tin quá trời ơi đất hỡi này.
Có điều, Tấn Trường thì lại không nhịn được nữa. Chú kéo anh đi vào, đứng trước mặt Thục Quyên, nói: "Quyên phải không? Ừ, Quyên, anh nói em nghe cái này nha. Anh không biết là mẹ của Mạnh nói gì với em, nhưng Mạnh thì thực sự không có yêu em, và càng không bao giờ cưới em đâu."
"Tại sao?" Thục Quyên tròn mắt nhìn chú: "Rõ ràng mẹ anh ấy khẳng định với em vậy mà."
"Ai khẳng định với em thì em đi hỏi người đó, chứ Mạnh có khẳng định với em không?"
"Thì không. Nhưng mà anh Mạnh..."
"Quyên, anh nói rồi, Mạnh sẽ không cưới em, và cũng sẽ không cưới bất kỳ cô gái nào khác cả."
"Há?"
"Bởi vì người Mạnh yêu là anh, nếu có cưới thì sẽ cưới anh, em hiểu không?"
7
"?????????????"
"Anh không phải là bạn chung nhà với Mạnh, anh là người yêu Mạnh."
"..."
"Nếu em không tin ấy, thì để anh chứng minh."
Dứt lời, chú lập tức vòng tay ôm ngang eo Nguyên Mạnh, kéo vào sát gần mình, rồi cúi xuống hôn lên môi anh. Một nụ hôn nhẹ, nhanh, không quá ướt át hay nóng bỏng, nhưng là một lời khẳng định chắc nịch về mối quan hệ của hai người.
3
Nguyên Mạnh không kịp load, cứ thế để mặc anh ôm rồi hôn mà chẳng thể phản ứng gì. Đến khi anh bừng tỉnh thì mọi chuyện đã xong, cánh tay người yêu anh vẫn đang siết chặt eo anh như khẳng định chủ quyền, còn Thục Quyên ở phía đối diện thì đã đứng đờ ra từ lúc nào, mắt trợn tròn không chớp lấy một cái.
Thôi xong! Lần này thì không cãi được nữa rồi.
Nguyên Mạnh thầm than trời, trong lòng có chút sợ hãi khi nghĩ tới chuyện Thục Quyên sẽ tiết lộ việc này cho gia đình anh.
Tuy nhiên, sợ thì sợ, anh không có ý định phản bác lời người yêu mình hay muốn che giấu gì thêm nữa. Lộ rồi thì lộ rồi, cùng lắm cả hai về quê chịu một trận đòn... Cũng có thể nghiêm trọng hơn. Nhưng mà thà là dứt khoát luôn, chứ cứ để dây dưa nhì nhằng mãi cũng không phải là cách. Anh mệt mỏi, người yêu anh cũng mệt mỏi, mối quan hệ của cả hai càng mệt mỏi và có nguy cơ rạn nứt đổ vỡ cao hơn. Thôi thì đâm lao theo lao, có chuyện gì cả hai cùng đối mặt.
"Quyên..." Nguyên Mạnh thở ra một hơi, nhỏ giọng nói: "Anh cũng nói với em rồi đó, anh không thể cưới em. Như em thấy, anh với anh Trường... Anh chưa định công khai đâu, mà em với mẹ anh cứ ép anh, anh thật sự không biết làm sao nữa cả. Anh..."
"Không sao đâu, có anh mà." Nhận ra anh đang sợ, Tấn Trường dịu dàng xoa xoa lưng anh trấn an, dịu dàng nói: "Đừng sợ, tin anh là được, nha."
Nguyên Mạnh nhìn anh, thấy được thâm tình dào dạt trong đôi mắt anh, lòng bỗng chốc bình yên hơn nhiều. Anh khẽ gật đầu: "Ừm." Phải rồi, anh chỉ cần tin người anh yêu là được. Anh có thể không dám tin bản thân mình, nhưng anh tin Trường, tin người anh yêu sẽ luôn ở bên làm chỗ dựa cho anh.
Đoạn, anh cũng vòng tay ôm lại người bên cạnh.
Cả hai đều đã dũng cảm để yêu mà, nên cũng sẽ dũng cảm để bảo vệ tình yêu của mình, dù phía trước có là sóng to