Group chat 1011
Chó Đốm: Trường ơi Duy ơi Nhô ơi!
Tồm: Gì?
Khỉ: Đang bận lắm, gọi gì?
Chó Đốm: Bận à? Thế có ai rảnh không? Vào bệnh viện thay ca cho Công Chúa về nhà nghỉ đi.
Tồm: Toàn đấy.
Hói: Ông ngáo à? Tôi đang ở Hải Dương mà.
Tồm: À ờ quên, cuối năm chạy show hơi nhiều nên lú.
Chó Đốm: Thế giờ ông có đang chạy show không? Không thì vào viện đi.
Tồm: Giờ thì không nhưng hai tiếng nữa tao cũng phải đi rồi, vào được mấy hồi?
Khỉ: Nãy thấy Nhô bảo Nhô vào mà.
Chó Đốm: Đâu? Có thấy đâu.
Nhô: Nhô đang định đi thì có việc đột xuất, chắc hơn tiếng nửa Nhô mới vào được.
Chó Đốm: Lâu thế!!! Công Chúa ở đó từ tối qua tới giờ rồi...
Công Chúa: Không có ai trông Vương với Hoàng thì tao phải trông thôi chứ làm thế nào được? Đừng có nhảy đong đỏng lên nữa, lát Nhô tao sẽ về ngay được chưa?
Chó Đốm: Hic... vâng ạ.
Tồm: Tình hình sao rồi Phượng? Vương có sao không?
Khỉ: Thời tiết này mà ngã xuống hồ... nghe muốn đông đá cả người luôn ấy.
Công Chúa: Vương không sao, bị nhiễm lạnh nên gần sáng có hơi sốt thôi chứ vẫn ổn. Có Hoàng là không ổn...
Hói: Thế hai ông tướng này làm sao mà lại ngã? Hay ông Hoàng nghịch ngu gì ngã nên Vương vạ lây?
Phí Minh Long: Bé Hoàng của tui sẽ không chắc không báo nhà thế chứ.
Tồm: Bé bé cái quần!
Công Chúa: Nào! Đừng nói oan cho Hoàng, là Vương ngã, Hoàng nhảy xuống cứu đấy.
Khỉ: Gì cơ?
Hói: Thật không?
Tồm: Hmm...
Nhô: Vương nói thế à?
Công Chúa: Ừm.
Tồm: Thế thì liệu có tin được không.
Công Chúa: Ơ hay!
Phí Minh Long: Vương từng nói rồi, Vương một là nói hai là không nói, chứ tuyệt đối không nói dối mà. Sao mọi người lại nghi ngờ thế?
Công Chúa: Với lại chuyện này nói dối để làm cái gì? Chẳng lẽ Hoàng ngã Vương cứu thì bọn mình chửi Hoàng hay sao mà Vương phải nói dối để bênh?
Chó Đốm: Nếu thế thật thì em chửi.
2
Công Chúa: Thanh!
Chó Đốm: ...
Chó Đốm: Em xin lỗi ạ.
Nhô: Sao Vương lại ngã?
Công Chúa: Không biết, nó chỉ nói mỗi là Hoàng vì cứu nó nên mới thành ra thế này rồi cứ khóc mãi thôi. Tối qua còn không chịu ngủ, đến lúc ngủ thiếp đi rồi thì sốt.
Tồm: Khổ lắm nữa.
Công Chúa: Hoàng cứu Vương đưa được Vương lên bờ xong hình như bị làm sao đó mà phải mãi một lúc sau mới lên được, thành ra giờ vẫn hôn mê chưa tỉnh. Chưa biết sao nữa.
Phí Minh Long: Công Chúa đừng lo quá, sẽ không có chuyện gì đâu mà. Em ở viện từ tối qua giờ thế đã ăn uống ngủ nghỉ gì chưa?
Chó Đốm: Có tôi lo rồi ông còn phải hỏi à?
Công Chúa: Ăn thì Thanh đem đồ ăn cho rồi, nhưng ngủ thì không ngủ được.
Phí Minh Long: Hay Công Chúa về nhà ngủ đi, tôi đến viện thay em.
Tồm: Nay tốt bụng thế.
Phí Minh Long: Ơ kìa, Long lúc nào cũng tốt bụng mà.
Công Chúa: Rảnh vào thăm thì vào.
Phí Minh Long: Ừa, chứ sợ người khác vào bé Hoàng mà có tỉnh chắc cũng ngất ngang xỉu lần hai vì sợ.
Hói: Méo ai làm gì mà sợ?
Khỉ: Ghét thì có ghét đấy nhưng lần này ông ấy có làm gì sai đâu mà sợ?
Tồm: Ghét mấy chửi mấy thì cũng phải có lý, ông ấy cứu Béo chả lẽ bọn tôi còn chửi?
Chó Đốm: Cứu ai người nấy mang ơn, đây là đây vẫn ghét.
2
Công Chúa: Thôi.
Phí Minh Long: Thế thì đừng gay gắt với Hoàng Vương nữa nha.
Nhô: Không.
Phí Minh Long: Kìa Nhô.
Nhô: Chuyện gì ra chuyện nấy, cứu mạng thì trả ơn, không trả tình.
Hói: Giờ là thời đại nào rồi? Còn mơ chuyện anh hùng cứu mỹ nhân đành lấy thân báo đáp?
Tồm: Dám đòi báo đáp kiểu đấy xem, tao đạp bay lại xuống hồ.
Khỉ: Nếu mà tự ông í đòi thì Vương lại chả xỉu ngang vì vui sướng...
1
Tồm: Ờ... quên.
Phí Minh Long: Chậc chậc chậc.
Tồm: Mà nhắc mới nhớ, có khi nào sau đợt này tỉnh lại ông Hoàng cũng lấy lại trí nhớ luôn không?
1
Khỉ: Em xem phim cũng hay thấy thế, có khi thế thật.
Chó Đốm: Nhớ lại làm mẹ gì? Quên hết luôn đi, đỡ phiền Công Chúa.
Hói: Không nhớ gì thì khổ Vương, nhớ thì khổ cả Vương lẫn Phượng, báo hết chỗ báo!
1
Nhô: Nhưng cuối cùng rồi cũng phải tỉnh, tỉnh để còn giải quyết dứt điểm chứ dây dưa mãi được đâu.
Tồm: +1
Chó Đốm: Nhưng mà
Công Chúa: Yên tâm, trước khi Hoàng mất trí nhớ thì tôi với ông ấy nói chuyện rõ ràng rồi, bọn tôi bây giờ chỉ là bạn thôi.
Khỉ: Thiếu bạn bè đến mức nào đâu mà làm bạn với người yêu cũ?
Hói: Người yêu cũ lại còn hãm.
Công Chúa: Hoàng không xấu như bọn mày nghĩ đâu, tao nói suốt bảy năm rồi sao bọn mày cứ không tin? Tao là người trong cuộc tao không nói gì rồi, bọn mày cũng đừng ghim nữa.
Chó Đốm: Tại ông ấy mà anh mới... Ai không ghim thì được chứ em không chấp nhận được! Em sẽ không tha thứ cho bất cứ ai làm tổn thương anh hết.
Công Chúa: Mày cũng từng vô tình làm tổn thương tao, và tao cũng từng vô tình tổn thương mày, nếu chúng ta không thể tha thứ cho nhau thì chẳng lẽ chia tay?
Tồm: Sao lại nói thế!!!
Chó Đốm: Không giống nhau mà Công Chúa!
Hói: Mày với thằng Thanh toàn mấy cái hiểu lầm vụn vặt, đâu có phải như mày với ông Hoàng.
Công Chúa: Dù tổn thương lớn hay nhỏ, thì vô tình đều không có tội. Tổn thương nhỏ thì hai ba ngày, lớn thì vài tháng vài năm, đến cuối cùng vẫn phải quên đi chứ ôm mãi được à? Bọn mày không phải cũng khuyên tao như thế sao?
Hói: ...
Khỉ: ...
Công Chúa: Tao nói rồi, năm đó Hoàng không cố tình bỏ rơi tao, tao tránh mặt Hoàng 7 năm vì không muốn nhớ lại chuyện cũ chứ không phải tao trách Hoàng.
Công Chúa: Tao tổn thương, Hoàng cũng thế mà. Tao có bọn mày, có Thanh, Hoàng lại chỉ có Vương. Gia đình tao đã chấp nhận, gia đình Hoàng vẫn chưa. Bọn mày không thấy Hoàng còn đáng thương hơn tao à?
Chó Đốm: Nhưng lúc anh chưa tha thứ ông ấy cứ cố tình xáp xáp vào làm anh buồn!
Công Chúa: Ừ, vì Hoàng nghĩ không thông. Nên tối đó tao mới hẹn Hoàng ra nói chuyện, rồi xảy ra tai nạn...
Công Chúa: Nếu không tại tao, có lẽ Hoàng cũng không khổ sở như ngày hôm nay.
1
Chó Đốm: Công Chúa, anh không có lỗi mà.
Hói: Mày có làm gì sai đâu? Đừng tự trách mà Phượng, thương thương.
Nhô: Phượng.
Công Chúa: Yên tâm, tao không nghĩ linh tinh đâu. Tao chỉ muốn cho bọn mày hiểu, đừng gay gắt với Hoàng như thế nữa thôi.
Phí Minh Long: Công Chúa vẫn luôn hiểu chuyện.
Công Chúa: Không... nếu tao hiểu chuyện thì đã không xảy ra nhiều rắc rối như vậy.
Chó Đốm: Công Chúa, chuyện cũ qua rồi, đừng nhớ tới nữa. Giờ anh có em mà.
Công Chúa: Ừ,