"Này! Đồ khó ưa? Sao lại chui vào đấy thế?"
Câu nói đột ngột của Văn Thanh có vẻ đã khiến người ngồi trong góc cầu thang kia giật mình. Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt mơ mơ màng màng chỉ mở hé một phần, giọng nói có chút ề à mang theo hơi men: "Ai đấy?"
1
Nhìn dáng vẻ này của anh, Văn Thanh tự nhiên lại thấy hơi buồn cười, sao mà giống mấy con mèo mới tỉnh ngủ vậy nhỉ... Cậu cảm thấy như mình đang gặp ảo giác, thấy trên đầu người kia có hai cái tai nho nhỏ...
Ây không được!
Sau một thoáng suy nghĩ đi hơi xa, Văn Thanh giật mình, vội vỗ vỗ mặt để bản thân tỉnh táo lại. Nghĩ vớ vẩn cái gì vậy chứ? Đây mà là mèo gì? Rõ ràng là con sư tử, đỏng đảnh còn hay nổi cáu.
"Tôi, Vũ Văn Thanh đây, còn nhận ra tôi không hay say mất não luôn rồi?" Khi đã bình thường trở lại, cậu mới lên tiếng trả lời câu hỏi của anh.
Công Phượng vươn người ra một chút để nhìn cho rõ gương mặt của cậu, sau đó lại lùi về: "À... là thằng khó ưa..."
3
Nghe anh gọi mình bằng cái tên không khác với mình gọi anh là bao, Vũ Văn Thanh lập tức không vui: "Anh bảo ai khó ưa? Anh mới khó ưa ấy! Khó tính khó chiều nữa! Tưởng mình là công chúa thật đấy à?"
1
Công Phượng hơi bĩu môi ra, nhưng không nói gì, lại tiếp tục gục đầu xuống như cũ, không để ý đến cậu nữa.
Văn Thanh thấy anh không cãi lại, cũng chẳng ra đi ra ngoài, đôi mày liền cau lại đầy thắc mắc. Không phải lúc này anh nên lao ra cãi tay đôi với cậu ư? Sao lại ngồi im không nói gì? Mà kỳ lạ hơn nữa là, đang tiệc tùng vui vẻ với mọi người trong phòng, tự nhiên đi ra ngồi một mình trong xó này là thế nào? Ma rủ à hay sao? Con người này, lúc nào cũng thật khó hiểu.
"Ê này!" Văn Thanh lại lên tiếng gọi: "Anh chui vào đấy làm gì? Đi ra đây. Mọi người đều đang ở trong phòng mà, anh ngồi đây một hồi thằng Toàn lại nháo nhào đi tìm."
Nhưng lần này đáp lại cậu chỉ có sự im lặng, Công Phượng không hề phản ứng.
"Ơ hay! Có nghe tôi nói không? Đi ra đây xem nào."
"..."
"Này! Nghe không đấy? Anh định ngủ trong đó thật à?"
"..."
"Phượng? Không nghe thấy à? Tôi bảo anh đi ra đây, ngồi đấy làm mồi cho muỗi hả? Ra đây!"
"..."
"Phượng? Phượng! Nguyễn Công Phượng!"
Văn Thanh lớn tiếng, gần như là quát lên. Cậu vốn nóng tính, lại cực kỳ ghét khi cậu gọi ai đó hoặc nói chuyện với ai đó mà đối phương không trả lời. Sự im lặng của Công Phượng từ nãy đến giờ đã làm Văn Thanh nổi cáu.
Thế nhưng, mặc cho cậu nói gì làm gì, thái độ thế nào, người trong xó kia vẫn dứt khoát không ừ hử, không nhúc nhích, giống như cậu hoàn toàn vô hình với anh vậy.
Tức mình, Văn Thanh chui luôn vào gầm cầu thang, ngồi kế bên anh, vỗ nhẹ lên tay anh, gọi: "Ê! Nói gì đi chứ? Say đến bất tỉnh luôn rồi à?"
Lúc này, cuối cùng Công Phượng cũng ngẩng đầu lên. Đôi mày nhăn lại, khóe môi kéo xuống, vẻ khó chịu rõ ràng: "Làm gì đấy hả?"
"Ha! Chịu trả lời rồi à? Tôi tưởng tôi phải lấy xô nước ra tạt cho anh tỉnh chứ." Văn Thanh hừ cười, đưa tay búng lên trán anh: "Nói đi, ra đây ngồi làm gì? Sao không ở trong phòng?"
Công Phượng nhíu mày, đẩy cậu một cái, nhẹ hều, chẳng đủ làm cậu nghiêng người dù chỉ một chút: "Thích ngồi đây, kệ tao."
"Thích?" Văn Thanh không hiểu: "Ngồi đây có cái gì mà thích? Nói tôi nghe xem."
"Thì thích thôi..." Công Phượng nhỏ giọng, gần như là lầm bầm tự nói cho mình nghe. Nếu không phải vì ngồi sát nhau, xung quanh lại yên tĩnh thì có lẽ Văn Thanh sẽ không nghe thấy: "Ngoài kia sáng quá... trong này tốt hơn."
"Hả?" Văn Thanh có chút ngạc nhiên với câu trả lời của anh: "Sáng quá? Sáng không tốt à?"
"Không." Công Phượng lắc đầu: "Tối... mới không nhìn thấy..."
"Nhìn thấy? Nhìn thấy cái gì?" Văn Thanh lại hỏi.
"Tao..."
"..."
Tối mới không nhìn thấy tao? Là ý này sao? Nhưng anh nói thế có nghĩa là gì? Là mọi người không nhìn thấy anh ư? Thích chơi trốn tìm à? Không phải chứ...
"Này." Văn Thanh nhìn anh: "Sao lại không muốn mọi người nhìn thấy anh?"
Công Phượng lại lắc đầu, nhưng không giải thích mà chỉ liên tục lặp lại: "Không muốn... không muốn thấy... không..."
Nói xong, anh dường như lại cố co người thêm một chút, nép sát vào góc, như thể muốn dính luôn vào bức tường vậy. Dáng vẻ nhỏ bé yếu đuối đến tội nghiệp.
Văn Thanh ngồi sát bên anh, dĩ nhiên nhận ra được những hành động nhỏ ấy của anh, trong lòng bất giác dâng lên một cảm xúc kỳ lạ. Cậu chợt nhớ đến căn phòng ở nhà của anh... luôn luôn đóng kín, kéo rèm, vào buổi tối thì chỉ mở một bóng đèn vàng mờ mờ; nhớ đến những lần cậu thức giấc nửa đêm, nhìn thấy anh, lúc thì ở ban công, lúc thì ở phòng bếp, lúc lại trong nhà vệ sinh, nhưng dù là ở đâu thì anh cũng chẳng bao giờ bật đèn. Có vẻ như... anh thích bóng tối, thậm chí nói quá lên một chút, là anh sợ ánh sáng.
Tại sao lại vậy nhỉ?
Văn Thanh vốn định hỏi anh, bằng mấy câu bông đùa trêu chọc như bình thường, kiểu như: anh là ma cà rồng à mà sợ ánh sáng? Anh làm chuyện gì khuất tất à mà thích chui vào trong tối,... nhưng khi quay sang, nhìn dáng vẻ của anh lúc này, tất những những câu đùa ấy đều nghẹn tại cổ họng, không làm sao thoát ra được nữa. Có cảm giác nếu cậu nói ra mấy lời này thì thật quá đáng với anh.
1
Im lặng một hồi, Văn Thanh bỗng đưa tay chạm nhẹ lên tóc anh, anh không phản kháng, cậu lại bạo gan xoa một chút, giống như xoa đầu cưng nựng một chú mèo nhỏ vậy. Đoạn, cậu lên tiếng hỏi, giọng hạ thấp hơn, mơ hồ mang theo một tia dịu dàng mà đến cậu cũng khó lòng phát giác: "Được rồi, thích tối cũng không thể ngồi đây được. Đi vào phòng với mọi người. Ngồi đây lát nữa mấy người kia tưởng anh mất tích lại đi tìm thì mệt lắm."
"Không." Công Phượng cự tuyệt, cố gắng lùi sâu hơn nữa vào trong, dù thực tế đã chẳng còn chỗ để mà lùi: "Không muốn ai tìm thấy cả... Không cần."
Nhìn phản ứng này của anh, Văn Thanh không khỏi nhíu mày khó hiểu: "Sao thế? Sao anh lại trốn mọi người? Ai trêu chọc gì anh à?"
"Không... không ai..." Công Phượng lắc đầu quầy quậy, giọng nói dường như có chút run rẩy. Và khi Văn Thanh ghé sát lại gần anh hơn, cậu còn thấy được những giọt nước mắt đang lăn trên khóe mi anh, trong bóng đêm nhìn như những viên thủy tinh... rơi xuống, vỡ vụn.
Chuyện gì thế này? Sao đang yên đang lành lại khóc chứ?
"Này." Văn Thanh bối rối hỏi: "Anh sao đấy? Tôi nói gì sai à?"
Công Phượng không đáp, chỉ có nước mắt rơi càng lúc càng mau, kèm theo cả tiếng nấc nhẹ cố kìm nén.
"Này đồ khó ưa... À nhầm, Phượng, đừng khóc nữa. Anh làm sao anh nói tôi nghe đi. Nếu tôi sai thì tôi xin lỗi, anh đừng khóc."
"..."
"Đừng khóc mà! Để thằng Toàn hay ông Trường nhìn thấy lại tưởng tôi chọc gì anh, tôi biết giải thích thế nào?"
"..."
"Phượng..."
"..."
"Sao càng lúc càng khóc dữ hơn vậy? Hay anh khó chịu ở đâu? Anh nói gì đi xem nào, đừng khóc mãi thế. Tôi... tôi... Giờ anh nói tôi nghe đi, tôi phải làm sao anh mới nín?"
"..."
"Phượng ơi."
"..."
"Phượng!"
Văn Thanh cố gắng để dỗ dành anh bằng kỹ năng nghèo nàn và vụng về của mình, đời này cậu chỉ có đi chọc người khác chứ đã bao giờ biết dỗ ai đâu. Nhưng Công Phượng như không nghe cũng không màng đến cậu, chìm đắm trong những cảm xúc của riêng mình, tiếng nức nở sụt sùi càng lúc càng rõ ràng. Văn Thanh thấy thế lại càng cuống lên, không biết mình nên làm thế nào mới đúng. Cuối cùng, cậu dứt khoát vòng tay kéo anh ôm vào lòng, giọng điệu hạ xuống mềm mỏng nhất có thể: "Phượng, đừng khóc nữa. Nín đi. Thôi mà, thôi..."
9
Cũng không biết là vì cái ôm, hay vì câu dỗ dành đã dồn hết sự dịu dàng của hai mươi sáu năm cuộc đời cậu cộng lại, mà Công Phượng thực sự đã ngưng khóc, chỉ còn tiếng nấc khe khẽ đứt quãng. Anh tựa vào lồng ngực cậu, để mặc cho cậu ôm, thậm chí còn vòng tay ôm lại, úp mặt vào áo cậu, lau đi nước mắt tèm lem.
Văn Thanh dỗ được anh, trong lòng như buông được gánh nặng, thở phào một hơi: "Lạy trời lạy Phật, chịu nín rồi. Anh làm tôi sợ muốn chết!"
Có thể ít người biết, Văn Thanh rất sợ nhìn thấy người khác khóc, nhất là những người khi khóc lên nhìn tội nghiệp như anh. Không bù lu bù loa, không làm ầm làm ĩ, chỉ im lặng khóc, cậu thực sự không chịu nổi.
May quá, cuối cùng anh cũng nín rồi.
Giữ im lặng một hồi lâu để anh lấy lại bình tĩnh, Văn Thanh mới vỗ vỗ lên lưng anh, tiếp tục hỏi: "Được rồi được rồi. Chuyện gì cũng có cách giải quyết mà, sao phải khóc? Giờ anh nói tôi nghe xem, anh bị làm sao? Là tôi nói gì khiến anh buồn, hay anh khó chịu chỗ nào?"
Đáp lại cậu, người trong lòng chỉ khẽ lắc đầu, giọng nhỏ như mèo kêu: "Không làm sao... Không khó chịu gì cả..."
"Không làm sao mà tự nhiên khóc?" Văn Thanh rõ ràng không tin: