Con người sống trên đời, ai cũng có một giới hạn nhất định. Giới hạn của mỗi người có thể không giống nhau, nhưng chung một điểm là tuyệt đối không nên chạm vào.
Văn Thanh vốn là người nóng tính, cho nên việc bị chạm trúng giới hạn là điều khá thường xuyên xảy ra. Những lúc phát sinh mâu thuẫn với người khác, cậu thường nói ít và thích giải quyết bằng hành động hơn, nhưng chỉ với đàn ông thôi, cậu tuyệt đối không động tay động chân với phụ nữ. Đây vẫn luôn là quy tắc bất di bất dịch của cậu, và cậu không nghĩ sẽ có điều gì hay có ai phá vỡ được quy tắc ấy.
Cho đến ngày hôm nay, nhìn thấy người yêu mình bị ức hiếp giữa đám đông bởi một đám phụ nữ xấu xa, thấy anh run rẩy sợ hãi túm chặt áo cậu không dám buông ra, thấy đám người kia vẫn vênh váo hất hàm chỉ chỉ trỏ trỏ châm chọc không ngừng, cậu mới biết, quy tắc sinh ra rồi cũng để bị phá bỏ mà thôi. Và tận lúc này cậu mới hiểu, tất cả những lần cậu nghĩ là bị chạm tới giới hạn trong quá khứ đều chẳng đáng là gì, cơn giận của cậu khi ấy nhanh tới rồi cũng nhanh qua, và cậu không ba giờ thù dai. Còn lần này, Văn Thanh không đơn thuần là tức giận nữa rồi, cậu đã nảy sinh lòng thù hận với đám người này, thậm chí là có xúc động muốn giết người.
2
Hóa ra, Phượng mới chính là giới hạn của cậu.
Văn Thanh có thể tha thứ cho bất cứ ai, dù họ phạm bất cứ lỗi lầm gì. Nhưng nếu họ đụng tới Phượng, tới Công Chúa của cậu, thì cậu thể cả đời này cậu cũng sẽ không tha thứ cho bọn họ, gặp đâu đánh đó, đánh đến bố mẹ nhận không ra thì thôi.
Văn Thanh thực sự nổi điên rồi, bất kỳ ai đứng gần cậu lúc này cũng có thể nhận ra điều đó. Nhưng cố tình người cần nhận ra nhất lại không nhận ra.
"Em có nói gì sai đâu chứ?" Hạnh Nhi lắc người giận châm, hai tay vung vẩy: "Cậu ta dụ dỗ anh, em muốn giúp anh tỉnh táo lại thôi. Cậu ta không xứng với anh mà."
"Đúng rồi đấy Thanh." Một người trong đám bạn của Hạnh Nhi tiếp lời: "Thanh ơi em nhìn lại đi, một thằng đàn ông tầm thường yếu đuối có gì tốt đâu? Nhi nhà bọn chị vừa xinh vừa giỏi vừa giàu, em đứng với Nhi đẹp đôi biết bao nhiêu."
"Còn phải nói!" Lại một người nữa thêm dầu vào lửa: "Đàn ông yêu đàn ông biến thái bỏ xừ đi! Nghĩ mà nổi cả da gà rồi. Có phải em bị bỏ bùa không Thanh? Yên tâm, chị có quen thầy, chị liên hệ giúp em. Quan trọng là em phải tránh xa cái thằng kia ra. Nhi nhà bọn chị tốt hơn nhiều mà."
1
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Thanh niên còn trẻ phạm sai lầm là điều dễ hiểu." Thêm một người vừa khinh khỉnh gẩy móng tay vừa nói: "Tỉnh ngộ sửa sai kịp thời là được. Chị nói em nghe, em..."
"DITCONME CÔ CÂM MỒM!"
Tuy nhiên, cô bạn của Hạnh Nhi còn chưa kịp nói hết câu thì Văn Thanh đã quát lên một tiếng, âm giọng vang dội như sấm khiến tất cả mọi người xung quanh đều phải giật mình thót cả tim. Đồng thời, cậu cũng tiến tới giơ chân đạp thẳng một cú về phía cô ta, nhưng vì Phượng còn túm áo cậu, lại thêm Quế Thanh đứng cạnh nhanh tay lẹ mắt ngăn cản, nên cuối cùng cú đá đó không trúng mục tiêu. Nếu không, đoán chừng người phụ nữ kia đã bị đạp bay ra xa cả vài mét rồi.
"Ai cho phép cô nói Công Chúa của tôi như thế hả? Con mẹ nó ra đường quên lắp não à? Hả?" Văn Thanh được cả Quế Thanh lẫn Phượng kìm giữ nhưng vẫn không nguôi cơn giận, tiếp tục muốn lao lên đánh đám người kia, miệng không ngừng lớn tiếng nói: "Cả đám các cô, tự nhìn lại mình xem có ra cái tang dạng gì không? Một người không biết xấu hổ đòi làm tuesday giật bồ người khác, một đám bạn hùa vào theo như chó đàn cắn hóng, còn tự nhận là đẹp là giỏi. Ảo tưởng nó cũng vừa vừa thôi!"
"Ui..." Văn Thanh vừa dứt câu, xung quanh lập tức rộ lên những tiếng xì xào bàn tán.
Quế Thanh đứng bên cạnh liền tiếp lời: "Đúng! Mấy bà già rồi mà không có liêm sỉ! Người ta đang hạnh phúc tự nhiên chọt vào chen ngang, còn ăn hiếp Công Ch... nhầm, anh Phượng nữa! Người ta không phản kháng là vì nể tình mấy bà là phụ nữ đó! Mấy bà còn chửi người ta yếu đuối, tưởng thế là hay?"
"Ồ..." Người vây xem lại một phen ồn ào.
Đám bạn của Hạnh Nhi nghe mà nghẹn đến đỏ bừng mặt, nhưng lại không thể nói được gì. Vì bọn họ chỉ cần định mở miệng thôi là đã thấy Văn Thanh nhào tới gần như sắp đá bay bọn họ tới nơi, lại sợ hãi theo bản năng rụt lùi về, không dám hó hé.
Bản thân Hạnh Nhi thì khỏi phải nói, biểu cảm biến đổi đến là đặc sắc, từ ngỡ ngàng, sang tức giận, sang uất ức rưng rưng rước mắt và cuối cùng là run sợ khi cô ta chỉ vừa gọi một tiếng "anh Th...", chữ Thanh chưa nói tròn vành đã bị Văn Thanh trừng mắt quát "câm mồm".
Và ngay sau đó thì...
Bốp!
Một bạt tai của Quế Thanh đã bay thẳng tới, đáp trúng mặt Hạnh Nhi, khiến cô ta mất đà ngã lăn cả ra đất. Rồi rất nhanh chóng, dấu năm ngón tay đã hằn lên bên má cô ta.
"Cô... Cô... Cô làm cái quái gì thế hả? Sao cô dám đánh tôi?"
Hạnh Nhi ngồi dưới sàn, tay ôm má, hai mắt trợn tròn như sắp rớt cả tròng.
Ở đối diện, Quế Thanh chỉ tỏ vẻ khinh bỉ, hai tay chống nạnh, hừ mũi một cái, nói: "Đánh bà thì làm sao? Dạy cho bà biết thế nào là làm người phải biết tôn trọng người khác. Người ta đàn ông yêu đàn ông thì làm sao? Hại đến ai? Hơn xa yêu cái loại vừa ảo tưởng vừa vô văn hóa như mấy bà đấy. Nhất là bà, Hạnh Nhi hả? Bà còn hơn Hồng Hài Nhi nữa! Quậy phá đục trời đục nước, không biết nể nang ai, vừa trẻ trâu vừa ngu vừa dở hơi! Cứ cái nết này rồi ai dám yêu bà? Còn đòi cưa thằng ch... nhầm, thằng Thanh bạn tôi á? Học làm người đi đã rồi hãy tính tới tìm người yêu! Không thì chó nó cũng chả thèm! Nhá!"
6
Quế Thanh chửi liền một mạch không cần thở, sau đó mới nhắm mắt ngửa mặt hít vào một hơi thật dài. Thoải mái! Nãy cô bị năm sáu bà cô này chặn họng ngắt lời, không nói được một câu trọn vẹn, giờ cuối cùng cũng được xả rồi! Nghẹn chết người mà!
Đoạn, cô quay ra Văn Thanh, nói: "Huynh đệ, mày yên tâm, hôm nay để tao xử thay cho mày. Mày với anh Phượng đều là đàn ông, đánh phụ nữ người ta dị nghị, nhưng tao là phụ nữ, tao đánh không vấn đề. Mày cứ lo cho anh Phượng đi, còn lại để tao. Mọi khi tao báo mày, nhưng hôm nay tao thề với mày bằng cả đống truyện BL đam mỹ ở nhà của tao là tao sẽ dùng vuốt báo vả chết condime mấy bà cô già này cho mày! Tin ở nơi tao!"
7
Quế Thanh vỗ ngực đảm bảo, dáng vẻ muốn uy tín bao nhiêu có bấy nhiêu.
Văn Thanh nhìn cô bạn chí cốt của mình, tin tưởng mười phần, bản lĩnh gì không nói chứ quậy phá đánh người Quế Thanh đứng đầu. Chả thế mà cậu gọi cô là Thanh gà, một là vì tật hay phá phách, hai là vì cô chiến y như gà chọi vậy. Tuy nhiên, dù tin cô, cậu vẫn muốn đích thân dạy dỗ đám người kia một trận. Dám