Văn Quyết và Hùng Dũng có mối quan hệ thế nào?
Muốn biết, chúng ta hãy quay lại bệnh viện một chút nhé.
Lúc này, bên ngoài phòng bệnh của Văn Toản.
"Em bỏ anh ra! Để anh đi vào!" - Văn Quyết.
"Thôi mà anh! Kệ hai đứa nhỏ đi." - Hùng Dũng.
"Kệ là kệ thế nào? Kệ để thằng Bánh Bao kia nó ăn hiếp thằng nhóc nhà anh tiếp à?"
"Không có đâu anh! Toản chỉ hay ghen vớ vẩn xíu thôi chứ vẫn ngoan lắm, chăm Xuân kỹ lắm mà, làm sao có chuyện ăn hiếp được?"
"Không ăn hiếp mà nửa đêm nửa hôm thằng bé đội mưa đến nhà anh xin ở nhờ vì hai chúng nó chia tay? Không ăn hiếp mà Xuân nó khóc sụt sùi sưng cả mắt?"
"Hiểu lầm thôi mà anh! Nãy Việt Anh cũng nói rồi còn gì?"
"Hiểu lầm thì anh cũng phải nghe xem là hiểu lầm cái gì chứ? Xuân nó đâu phải đứa gây sự vô lý. Em bỏ anh ra để anh vào đi!"
"Thôi mà! Hai đứa nó muốn nói chuyện với nhau, anh vào rồi sao nói được nữa?"
"Làm sao mà không nói được?"
"...Sợ anh chứ làm sao..."
"Sợ gì? Anh đã làm gì đâu mà sợ? Anh còn chưa đánh nó cái nào đâu."
"..."
"Sao đấy? Em cũng thấy anh đáng sợ à?"
"...Không."
"Em ngập ngừng. Ngập ngừng tức là nói dối. Nói đi, em cũng thấy anh đáng sợ đúng không?"
"..."
"Sao không nói gì? Nói đi chứ!"
"...Anh... nhỏ tiếng thôi... Đang trong bệnh viện mà."
"À quên, anh xin lỗi. Em sợ à?"
"Em... không..."
"Không dám nhìn anh nữa luôn."
"..."
"Dũng."
"Dạ."
"Anh nói rồi mà đúng không? Em không được sợ anh."
2
"Em... thì em có... có sợ đâu."
"Không sợ thì qua đây, anh ôm một cái."
"Anh!"
"Nào, ôm một cái thôi rồi bỏ ra, không ai thấy đâu."
"Nhưng mà..."
"Lại đây."
"Ơ..."
Và người nào đó đã bị người nào đó kéo một phát, ôm chầm vào lòng, không có nửa phần cơ hội để chống cự.
13
"Dũng, chuyện trong quá khứ, quên đi được không? Từ nay về sau anh sẽ không bao giờ nổi nóng với em nữa. Dũng không được sợ, không được né anh nữa, biết không?"
4
"Thì... em có né nữa đâu."
"Ừ, ngoan. Giờ để anh vào trong."
"Anh Quyết!"
"Yên tâm, anh không bắt Xuân về nữa đâu, anh chỉ muốn nghe xem thằng nhóc Toản giải thích thế nào với em anh, muốn thấy thái độ của nó để còn xem xét nữa. Anh sẽ không can thiệp câu nào."
"Thật nhé?"
"Ừ, anh hứa mà. Dũng vào với anh luôn không?"
"Cũng được... Nhưng anh đừng dọa hai đứa nó sợ nữa nhé. Tội nghiệp."
"Ừ, anh biết rồi."
Cuối cùng, anh nhỏ vẫn phải thỏa hiệp với anh lớn. Hết cách rồi, từ đó tới giờ có bao giờ anh làm trái lời người này được đâu.
Cả hai cùng đẩy cửa bước vào phòng bệnh, đúng lúc Văn Toản trên giường mới tỉnh lại không lâu, đang nắm tay Văn Xuân định nói gì đó.
Văn Quyết vừa vào, ánh mắt sắc lẹm đã lia tới làm Văn Toản vừa mới há miệng liền sặc nước bọt vì giật mình, vội lên tiếng chào anh giữa tràng ho khan khù khụ. Hùng Dũng thấy vậy, đưa tay kéo kéo áo anh, mới khiến anh thu lại biểu cảm dọa người, chậm rãi ngồi xuống chiếc giường bên cạnh trong phòng.
"Nói gì cứ nói đi, anh ngồi đây thôi, không cần để ý."
1
Không cần để ý... Hic, nói không cần là có thể không cần luôn sao? Văn Toản và Văn Xuân âm thầm nuốt nước bọt. Nhưng cứ im lặng mãi thì cũng không phải là cách. Huống hồ, Văn Toản có lỗi với Văn Xuân, muốn xin lỗi muốn giải thích thì nói trước mặt Văn Quyết luôn cũng tốt, tránh cho anh hiểu lầm lại ngăn cấm hai người. Ai cũng biết, Văn Quyết thương em mà còn khó tính nữa... Hồi cậu mới tỏ tình với Văn Xuân còn bị anh tra khảo hết nửa ngày trời mới được qua cửa mà. Cho nên lúc này, dù thế nào cậu cũng phải lên tiếng.
"Xuân ơi..."
"Em đây, Toản thấy sao rồi?"
"Anh không sao, nhưng anh có chuyện muốn nói với Xuân."
"Chuyện gì nói sau đi, Toản vừa tỉnh, nằm nghỉ ngơi chút đi đã."
"Không được, anh phải nói ngay bây giờ, anh nhịn từ tối qua đến giờ rồi, Xuân không cho anh nói nữa chắc anh điên mất."
"Toản..."
"Xuân, để anh nói đi, đừng ngắt lời anh nữa, nhé? Thương anh đi mà, có được không?"
"Ờ! Thương anh đi mà! Thương anh rồi anh để Xuân mười giờ đêm đội mưa đi ngoài đường!" - Anh lớn bất chợt lên tiếng chen ngang, làm anh nhỏ lại phải vội vã ngăn cản.
4
"Anh! Để cho hai đứa nhỏ nói chuyện đi."
"Hừm."
"Được rồi, hai đứa cứ nói đi, không sao đâu"
"..."
Thế mà bảo không cần để ý đến anh...
"Xuân ơi."
"...Em nghe. Toản... nói đi."
"Đầu tiên thì... cho anh xin lỗi, xin lỗi vì đã làm Xuân buồn."
"..."
"Anh không ngờ một năm qua mình lại làm nhiều chuyện khiến Xuân đau lòng, lại khiến Xuân thiếu cảm giác an toàn như thế. Anh xin lỗi, tất cả là lỗi của anh."
"Toản..."
"Nhưng xin Xuân hãy tin anh một lần, chỉ một lần này thôi cũng được, là anh, thật sự yêu Xuân mà."
"..."
"Anh yêu Xuân, không yêu Quỳnh. Có thể anh đã từng yêu cô ta rất nhiều, nhưng bắt đầu từ giây phút anh quyết định tỏ tình với Xuân, thì trong lòng anh đã không còn ai khác ngoài Xuân nữa rồi. Anh thề đó!"
"Nhưng mà... Toản vẫn..."
"Anh xin lỗi, lại đi ngớ ngẩn tỏ tình em đúng hôm Quỳnh thông báo kết hôn. Nhưng hôm đó là Xuân nói với anh chuyện đó trước, rồi cứ bảo anh đừng buồn đừng này đừng nọ, anh mới nói... cô ấy kết hôn rồi, anh còn gì để vương vấn nữa đâu, anh yêu Xuân mà..."
"..."
"Đúng ra anh không nên thêm khúc trước vào, chỉ nên tỏ tình thôi, để Xuân hiểu nhầm, đều tại anh."
"Vậy còn... những thói quen sở thích của cô ấy, không phải Toản vẫn nhớ sao?"
"Nhớ, dĩ nhiên là nhớ, anh đã theo đuổi Quỳnh gần ba năm, nói không nhớ sẽ là nói dối."
"E hèm!"
4
Anh lớn giường bên lại đằng hắng một tiếng, làm Văn Toản giật bắn cả mình. Và rồi, đương nhiên vẫn là anh nhỏ ra tay dỗ dành, không để anh lớn nổi nóng. Hic... hứa không can thiệp rồi mà cứ vậy hoài thôi...
"Khụ... ừm... Cơ mà Xuân ơi, nhớ thì anh có nhớ, nhưng anh chưa bao giờ áp đặt điều đó lên Xuân, cũng chưa bao giờ coi Xuân là thế thân cho Quỳnh cả."
"Thật không?"
"Thật mà! Anh luôn đưa Xuân bánh bao gà nấm, vì đơn giản nó là loại ngon nhất ở tiệm của anh. Lần đầu Xuân ăn thử bánh bao anh làm, cũng là bánh bao gà nấm mà. Xuân nhớ không?"
"... Ừ... đúng."
"Còn về chuyện đồ đạc màu xanh dương, từ trước khi quen Quỳnh, anh cũng có thói quen mua đồ toàn màu xanh dương rồi. Tại hồi nhỏ mẹ nói với anh, hồng là con gái xanh là con trai, xong anh cứ thế mà mua, từ nhỏ đến lớn thành quen. Xuân cũng không nói với anh là Xuân không thích, nên anh không biết... Cơ mà giờ anh sẽ thay đổi! Xuân thích màu gì cứ nói với anh! Anh đổi hết đồ đạc trong phòng luôn cũng được!"
2
"..."
"Xuân thích màu gì? Xuân nói đi."
"Em thích xanh lá."
2
"Được! Chừng nào xuất viện về nhà anh đưa Xuân đi mua đồ mới luôn!"
"Thôi... không cần đâu, để từ từ cũng được. Em cũng không tới mức ghét xanh dương mà."
"Nhưng nó làm Xuân nhớ tới Quỳnh, nhớ tới những chuyện không vui, thì không nên giữ nữa. Biết không?"
"Được rồi, cái đó tính sau. Còn chuyện Toản vào bệnh viện với Quỳnh mà nói dối em, Toản giải thích sao đây?"
"Cái đó... anh cũng nói rồi mà, là anh gây tai nạn."
"Toản..."
"Xuân bình tĩnh, nghe anh nói. Tối hôm đấy đúng là anh đã nói dối Xuân, nhưng chuyện anh gây tai nạn là thật. Chỉ có cái người anh tông trúng không phải bà cụ nào cả, mà là Quỳnh."
"Hả?"
"Vì anh gây tai nạn nên mới phải đưa cô ta vào bệnh viện. Cái lúc mà Xuân bảo là anh nắm tay rồi cô ta chụp ảnh ấy, là cô ta bảo băng gạc ở tay bị tuột, bác sĩ không có ở đó nên anh mới cầm xem thử, có mấy giây thôi... ai mà ngờ cô ta chụp lại đăng lên chứ."
"..."
"Hôm sau cô ta xuất viện cũng đòi anh đến đón về, thì anh chỉ đơn giản nghĩ làm xong cho hết trách nhiệm đỡ dây dưa phiền phức. Ai biết về tới nhà xong cô ta chèo kéo anh, anh né anh chạy ngã cầu thang trật chân luôn, xuống dưới nhà thì xe thủng lốp mới phải bắt taxi về..."
"Thì ra... tối đó là như thế à? Sao Toản không nói với em mà lại nói dối những hai lần thế hả?"
"Tại... tại anh sợ nhắc đến cô ta Xuân lại nghĩ nhiều... anh không muốn Xuân buồn nên