Tắt điện thoại, Đức Huy vội vã lao ra mở cửa, trong lòng vẫn có chút hi vọng những lời mọi người đã nói chỉ là đùa giỡn. Anh rất sợ... sợ mình lại một lần nữa bỏ mặc người kia ở đằng sau cánh cửa... giống như một năm trước. Cảm giác áy náy đến đau lòng đó, anh sẽ không bao giờ quên được, cũng không thể chịu đựng được...
Thế nhưng, trái với những gì Đức Huy mong muốn, Tuấn Anh thực sự đang đứng bên ngoài.
Cánh cửa vừa mở ra, đập vào mắt Đức Huy đã là dáng người cao cao gầy gầy đứng ngay trước mặt, ánh mắt nhìn thẳng vào anh giống như suốt mấy tiếng đồng hồ qua vẫn luôn nhìn đúng một vị trí đó, không hề dời đi. Trái tim Đức Huy bất chợt nhói lên, tiếng gọi vô thức bật ra mang cảm giác run run: "Nhô..."
Tuấn Anh chớp mắt một cái, vẻ mặt không biểu lộ gì nhiều, nhưng ánh mắt rõ ràng bừng sáng lên không ít, giọng nói dù đã kìm nén cũng không che giấu nổi cảm xúc vui mừng: "Cuối cùng Huy cũng chịu mở cửa cho Nhô rồi à?"
Không biết là vô tình hay cố ý, Đức Huy lại nghe ra câu nói này của Tuấn Anh có ý tứ khác. Anh chột dạ cúi đầu, nhìn đi nơi khác như né tránh: "Nhô... vào nhà đi đã."
Dứt lời, anh đứng né sang một bên chừa lối cho Tuấn Anh, nhưng người kia không đi vào trước mà lại cầm tay anh kéo đi để cả hai cùng vào. Đức Huy hơi giật mình, theo phản xạ muốn rút tay lại, chỉ là người kia nắm quá chặt... không rút ra được.
1
Hai người vào tới phòng khách, ngồi xuống sô pha, Đức Huy mới lấy cớ đi lấy nước để gỡ được tay ra.
Sau khi quay lại, anh dứt khoát ngồi vào chiếc ghế đôn cách xa chiếc ghế dài của Tuấn Anh cả mét, khiến người kia không khỏi nhíu mày: "Huy?"
Thấy người kia có dấu hiệu xích lại gần, Đức Huy lại lùi ra hơn một chút, đến mức chỉ cần lùi thêm hai ba lần nữa thôi là có khi anh sẽ vào tới phòng bếp luôn rồi. Tuấn Anh thấy vậy mới chịu ngồi yên không nhích tới, nhưng vẻ mặt cùng giọng nói lại đượm buồn: "Huy không muốn ở gần Nhô đến vậy sao?"
Nghe ra cảm giác tổn thương cùng cực của người kia, Đức Huy có chút hoảng, vội vã xua tay: "Không! Không phải! Chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?" Tuấn Anh hỏi.
"Chỉ là..." Đức Huy siết chặt hai bàn tay đang đan vào nhau, ngập ngừng bối rối: "Chỉ là tao không dám..."
"Không dám?" Tuấn Anh nhìn Đức Huy, ánh mắt lộ rõ bi thương: "Từ đó cho đến bây giờ, vẫn là không dám sao?"
Câu nói của anh chợt khiến Đức Huy khựng lại, ký ức anh cố gắng chôn vùi lại bị khơi lên mạnh mẽ, đột ngột, rõ ràng, làm lồng ngực anh thắt lại, sống mũi thoáng chốc cay xè.
Không dám...
Phải, anh không dám.
Một năm trước hay bây giờ, đều là không dám.
Mà cũng không đúng, ngay từ khi tình cảm giữa anh và Tuấn Anh bắt đầu, trong lòng anh vẫn luôn có một sự sợ hãi, thiếu kiên định, khiến anh luôn chọn lùi bước trước mọi khó khăn, thay vì đối đầu.
Đức Huy yêu Tuấn Anh, đúng thế, Tuấn Anh cũng yêu anh.
Hai người quen nhau từ khi lên đại học, thông qua người bạn Xuân Trường, và Đức Huy đã yêu Tuấn Anh gần như từ cái nhìn đầu tiên. Tình yêu ấy đến với anh bất ngờ đến nỗi chính bản thân anh cũng không ngờ tới. Anh cứ nghĩ một người vừa cục súc vừa cợt nhả như mình thì sẽ chẳng thể nào yêu được ai, và cũng sẽ chẳng ai yêu được anh đâu. Ấy thế mà ông trời đã cho Tuấn Anh bước vào cuộc đời anh như một định mệnh.
Có điều, trong mắt Đức Huy khi ấy, hay thậm chí là bây giờ cũng vậy, người kia lại thật xa vời, xa đến mức anh có cố thế nào cũng không thể chạm tới. Năm đó, Tuấn Anh là thủ khoa của trường, nổi tiếng vừa học giỏi vừa nhiều tài lẻ, gia đình lại thuộc dạng có điều kiện, tính tình thì điềm đạm chín chắn, đã đốn gục trái tim không biết bao nhiêu nữ sinh cả trong lẫn ngoài trường. Trong khi đó, ở một thế tương phản hoàn toàn, Đức Huy lại là dạng sinh viên đi học lấy vui làm chính, học lực bình thường, gia thế bình thường, điểm đặc biệt duy nhất ở anh có lẽ là sự cục súc bỗ bã với cách nói chuyện như hàng tôm hàng cá. Anh và Tuấn Anh, nói không ngoa thì như người thuộc về hai thế giới vậy, tưởng chừng như đến quen nhau cũng còn khó chứ chưa nói tới chuyện yêu.
Nhưng cố tình hai người lại phải lòng nhau. Có lẽ giống như người ta thường nói, con người thường thích những cái gì mình không có.
Chỉ là, vì mặc cảm bản thân, Đức Huy không dám bày tỏ với Tuấn Anh. Ngay cả khi người kia bày tỏ trước, anh cũng phải ngẩn ngơ mất nửa ngày mới dám tin những gì đang diễn ra trước mắt mình là sự thật.
Hai người yêu nhau trong lặng thầm, cũng giống như cặp đôi của Văn Hoàng và Công Phượng, để tránh tai mắt người đời. Dẫu sao thì dư luận ngày ấy đối với chuyện tình ngoài nam nữ vẫn vô cùng gay gắt. Và câu chuyện của Hoàng Phượng là minh chứng cho điều đó...
Đức Huy tự biết mình may mắn hơn khi anh và Tuấn Anh không bị bại lộ, không trở thành mục tiêu công kích của những người xung quanh, song nhìn hai người bạn của mình chật vật đau khổ rồi cuối cùng phải chia tay nhau với đầy những tổn thương đến giờ chưa lành, trong lòng Đức Huy lại dần dần hình thành một nỗi sợ. Anh sợ một ngày nào đó mình cũng sẽ như vậy, bởi vì cái kim trong bọc lâu ngày cũng phải lộ ra, không có bí mật nào là mãi mãi cả.
Nói cho đúng, anh không sợ công kích nhắm vào mình, anh có thể bỏ ngoài tai hoặc nếu thích thì sẵn sàng đốp chát lại những kẻ muốn phỉ báng anh, anh chỉ sợ Tuấn Anh phải chịu đựng những điều đó. Anh yêu và thương Tuấn Anh quá nhiều, nhiều đến mức sẵn sàng hi sinh cả bản thân chỉ cần Tuấn Anh được bình yên và hạnh phúc.
Đó cũng là lí do anh đã chia tay với Tuấn Anh.
Phải, hai người chia tay nhau, sau rất nhiều năm gắn bó, tưởng chừng như đã vượt hết mọi sóng gió, thì cuối cùng lại là chia tay.
Bởi vì gia đình Tuấn Anh đã biết chuyện.
Vốn dĩ Tuấn Anh không có ý định giấu, cũng từng ngỏ ý muốn công khai mấy lần rồi, chỉ là Đức Huy đều gạt đi, vì anh không dám. Lại là hai chữ không dám đó... Anh sợ bị phản đối, vì cho dù anh có là con gái thì cũng chẳng xứng đôi vừa lứa với Tuấn Anh, huống hồ anh lại là con trai.
Và kết quả đúng như những gì anh nghĩ, khi chuyện hai người yêu nhau tới tai bố mẹ Tuấn Anh, Đức Huy đã lập tức nhận được một cuộc gọi từ mẹ người kia, yêu cầu gặp mặt. May mắn rằng bà không nổi nóng hay chửi mắng anh và cả Tuấn Anh như anh lo sợ, bà nói chuyện rất nhẹ nhàng từ tốn, song ý tứ thì rõ mồn một: không đồng ý với tình cảm của hai người. Bà không nói hai người yêu nhau là sai, chỉ nói rằng xã hội sẽ khó lòng chấp nhận, rằng tương lai cả hai sẽ khó khăn chông gai như thế nào, rằng họ không thể có con cũng không thể kết hôn, chẳng có một thứ gì để ràng buộc và bảo đảm cho tình cảm này bền vững đến hết đời. Nếu sớm biết kết cục không tốt đẹp, hà tất gì phải cố chấp bước tiếp thay vì chọn một con đường khác chứ?
2
Những lời bà nói, toàn bộ đều nói trúng những trăn trở Đức Huy vẫn mang trong lòng bao lâu nay. Cho nên, anh lung lay rồi...
Cuối buổi gặp mặt hôm ấy, mẹ Tuấn Anh còn nói một câu thế này: "Cuộc đời cô chưa từng cầu xin ai cái gì. Hôm nay vì tương lai và hạnh phúc của con trai cô, cô xin cháu, chia tay với nó đi được không?" Khi đó, viền mắt bà hoe đỏ, dù rằng nước mắt không rơi, song vẫn có vẻ đáng thương vô cùng.
3
Thử hỏi, ai còn cứng rắn nổi nữa đây?
Đức Huy về nhà suy nghĩ hết một đêm, sau đó thì quyết định nói lời chia tay.
Không giải thích, không lí do dài dòng, đơn giản là một câu "chia tay đi, tao không muốn yêu mày nữa".
Là không muốn yêu, chứ không phải không yêu... Cho đến