Sau khi đọc tin nhắn trên nhóm chat, Văn Thanh đã lập tức phi xuống sảnh lớn dưới tầng 1 chung cư Bùng Binh để tìm Công Phượng. Không rõ vì sao, nhưng cậu, cũng như những thành viên khác thuộc hai căn hộ 1310 và 1311, đều có một dự cảm không tốt lắm...
Và quả nhiên, khi xuống đến nơi, Văn Thanh đã bắt gặp Công Phượng đi cùng với một người mà đáng lý ra anh không nên đi chung nhất: Văn Hoàng.
3
Cửa thang máy mở ra, Văn Thanh còn chưa kịp bước ra ngoài thì đập vào mắt cậu đã là hình ảnh Công Phượng đỡ Văn Hoàng đứng ngay trước mặt, có vẻ là đang đợi thang để đi lên.
Ngay giây phút ấy, trong đầu Văn Thanh không nảy ra được bất cứ một suy nghĩ nào khác ngoài một câu duy nhất: mẹ kiếp thằng khốn này!
Văn Hoàng mặc áo khoác trùm mũ, đeo kính đeo khẩu trang kín mít, người khác có thể không nhận ra, nhưng Văn Thanh thì chỉ cần liếc nhìn đã biết dù cậu mới gặp anh ta đúng một lần. Bởi vì cậu rất ghét Văn Hoàng, cực kỳ cực kỳ ghét, ghét đến nỗi chỉ hận không thể đạp cho con người đó một cú bay xa một vạn tám ngàn dặm, tránh xa khỏi Công Chúa của cậu. Dẫu rằng cậu quen biết với Công Phượng và Văn Hoàng muộn hơn, cũng là người cuối cùng trong nhóm bạn bè thân thiết của Công Phượng biết chuyện xảy ra năm đó, nhưng mức độ thù hận của cậu đối với Văn Hoàng hoàn toàn không thua kém những người còn lại, thậm chí còn cao hơn. Lí do rất đơn giản thôi, cậu thích Công Phượng.
Đúng vậy, Văn Thanh thích Công Phượng. Cậu muốn anh là của riêng cậu, muốn ở bên anh, yêu thương anh, quan tâm chăm sóc cho anh. Và vì thế nên cậu ghét tất cả những ai làm anh buồn, làm anh tổn thương, cũng ghét luôn ai yêu anh giống như cách cậu đang yêu. Vừa khéo, Văn Hoàng đã làm tất cả những điều đó... còn để lại cho anh ám ảnh lâu dài mãi chưa nguôi.
Dạo gần đây Văn Thanh đã cố gắng dành thời gian đi cùng anh nhiều hơn, để giúp anh dần dần bước ra khỏi bóng tối mà bấy lâu anh tự vây hãm mình vào, để anh hiểu ra rằng ngoài kia thực ra không phải ai ai cũng ghét bỏ anh, và rằng cho dù họ có ghét bỏ, anh cũng vẫn còn cậu ở bên. Nhờ sự tỉ mỉ và kiên trì của cậu, Công Phượng đã dần thay đổi, biết quan tâm đến bản thân mình hơn, vui vẻ hay cười hơn, thỉnh thoảng cũng sẽ trêu chọc mọi người, tươi sáng hơn rất nhiều so với hồi anh mới gặp cậu. Có điều, Văn Thanh biết, để anh hoàn toàn vượt qua được tổn thương của quá khứ thì vẫn cần thêm một khoảng thời gian rất dài và một sự nỗ lực không ngừng nghỉ của cả hai người.
Cũng không sao cả, cậu nhất định sẽ ở bên anh, cùng anh đi tiếp đoạn đường này. Cậu tin rồi sẽ có một ngày anh của cậu không còn buồn bã, không còn nhạy cảm với những lời đàm tiếu gièm pha, có thể tự tin thoải mái trước tất cả mọi người dù lạ hay quen, và... có thể đưa tay ra nắm lấy tay cậu, chấp nhận tình cảm của cậu.
Nhưng đó là với điều kiện Văn Hoàng không xuất hiện trước mặt gợi lại nỗi đau của anh nữa!
Từ sau hôm anh ta gây chuyện ở quán cà phê, Văn Thanh đã ghim trong lòng một quyết định: riêng đối với Văn Hoàng, gặp đâu đánh đó! Cậu tuyệt đối không cho phép thành phần nguy hiểm như vậy tiếp cận với Công Chúa của cậu.
Mà nếu cậu nhớ không nhầm, Tuấn Anh có nói Văn Hoàng đã hứa trước mặt anh và Minh Vương là sẽ không làm phiền Công Phượng nữa rồi. Tại sao hôm nay anh ta lại có mặt ở đây? Còn đi chung với Công Phượng? Còn để anh dìu đỡ thế này?
Văn Thanh nhìn Văn Hoàng, càng nhìn càng bực tức, ánh mắt trở nên hằn học đầy tức giận. Cậu lập tức đi tới, một tay đẩy Văn Hoàng ra, một tay kéo Công Phượng ra sau lưng mình, bản thân đứng chắn giữa không cho hai người tới gần nhau, gằn giọng nói: "Tên khốn kiếp này! Ông lại định làm gì Công Chúa của tôi hả?"
Văn Hoàng bị đẩy, loạng choạng loạng choạng lùi lại mấy bước, sau đó ngã ngồi xuống sàn, vẻ mặt nhăn nhó. Như Hoàng Đức đã nói, anh đang bị thương. Lúc này cũng có thể thấy rõ chỗ đầu gối bên phải của anh quần bị rách ra, để lộ vết thương vẫn còn đang chảy máu khá nghiêm trọng.
Văn Thanh sẽ để ý đến những điều đó sao? Tất nhiên là không! Cậu sẽ không vì Văn Hoàng bị thương sẵn mà nương tay, hiện tại cậu chỉ muốn đi tới đấm thêm cho anh ta vài cú nữa thôi.
Có điều cậu không để ý không có nghĩa là Công Phượng không để ý. Thấy Văn Thanh có dấu hiệu muốn ẩu đả với Văn Hoàng, anh lập tức ngăn cản cậu: "Thanh! Làm gì thế hả?" Dứt lời, anh còn định đi tới chỗ người kia.
Tuy nhiên, Văn Thanh đã một phát kéo luôn anh ôm vào lòng chỉ bằng một tay, giữ cho anh úp mặt vào vai mình, cố đè nén cơn giận đang trào dâng rồi dịu giọng nói với anh: "Công Chúa không cần lo, để em xử lý cho. Anh lên nhà trước đi."
Công Phượng bị ôm bất ngờ, có chút sững sờ, song rất nhanh anh đã phản ứng lại, đẩy Văn Thanh ra, đánh nhẹ lên ngực cậu một cái: "Xử lý cái gì mà xử lý? Mày bị hâm à?"
Văn Thanh bị đánh cũng không giận, dù sao thì anh vốn không phải đánh thật, cậu vẫn dịu dàng đưa tay vuốt tóc anh: "Em hiểu, em tự biết phải làm sao, đảm bảo không đánh chết người đâu, Công Chúa đừng lo. Anh cứ lên nhà trước đi. Cơm em nấu rồi, hâm nóng lại là ăn được, ăn xong thì tắm rửa nghỉ ngơi, còn thằng khốn này để em lo."
"Lo là lo cái gì?" Công Phượng nhăn nhó tỏ vẻ khó hiểu: "Tao có bảo mày đánh Hoàng đâu mà đảm bảo không đánh chết người?"
"Em biết, anh không nỡ với ông Hoàng, nhưng ông ấy cứ hết lần này đến lần khác làm phiền anh thì em không thể bỏ qua được. Nghe lời em, về trước đi, em sẽ xử lý giúp anh, nhé." Văn Thanh tiếp tục dỗ dành anh, đoạn lại định sấn sổ bước tới chỗ Văn Hoàng.
Công Phượng vội vã kéo cậu lại, dở khóc dở cười: "Không! Trời ơi đã bảo không đánh nhau mà! Hoàng có làm gì tao đâu!"
Ở phía đối diện, Văn Hoàng cũng chống tay đứng dậy, dù hơi chật vật nhưng vẫn xem như tạm ổn. Anh nhìn Văn Thanh, hơi cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi... nhưng mà tôi thực sự không cố ý làm phiền Phượng đâu, cậu đừng hiểu lầm." Rồi anh quay sang Công Phượng: "Phượng cũng không cần để ý đến tôi nữa đâu, về nhà đi, tôi sẽ tự về."
Dứt lời, anh quay người định đi sang thang máy bên cạnh, thế nhưng chỉ mới được hai bước đã lại ngã khuỵu xuống. Có vẻ vết thương của anh không nhẹ.
"Hoàng!" Công Phượng nhìn cảnh đó, không khỏi nhíu mày, lập tức chạy tới đỡ anh: "Có sao không?"
Tình huống này rơi vào mắt Văn Thanh, liền giống như Văn Hoàng đang khổ nhục kế với Công Phượng vậy. Cậu nổi điên, hai bàn tay siết chặt lại khiến cơ bắp cùng gân guốc cũng nổi cả lên, vô cùng đáng sợ. Không nói không rằng, cậu bước tới nắm cổ tay Công Phượng kéo giật anh ra khỏi Văn Hoàng, còn giơ chân định đạp người vẫn chưa ngồi dậy nổi kia một cú. Rất may, Công Phượng nhanh tay lẹ mắt ôm ngang người Văn Thanh mà đẩy lùi lại, cú đạp của cậu bị hụt, nếu không thì đã trúng ngay chân Văn Hoàng rồi...
"Thanh! Dừng lại! Sao lại đánh người vô cớ?" Công Phượng lớn tiếng hỏi.
Văn Thanh bực mình, cũng lớn tiếng không kém: "Thằng khốn đó làm anh buồn! Cớ như thế còn chưa đủ sao? Anh đừng có cản em, để em đánh!"
"Không được đánh! Khổ quá! Ông Hoàng không làm gì thật mà!" Công Phượng chật vật can ngăn, trong lòng thật sự muốn khóc. Sao thằng nhóc cùng nhà anh lại nóng nảy thế này chứ?
"Xuất hiện trước mặt anh là đã rất làm gì rồi!" Văn Thanh phản bác: "Từ lần trước em đã nói nếu ông ấy còn để em bắt gặp thì em sẽ đánh cho lên bờ xuống ruộng. Thế mà vẫn không biết sợ. Hôm nay không đánh ông ấy sẽ không chừa đâu. Anh cứ bỏ em ra đi."
1
"Không phải mà." Công Phượng thật muốn kêu trời: "Hoàng không làm gì cả! Hôm nay là Hoàng giúp tao, xong bị thương nên tao mới đưa về thôi!"
"Giúp? Giúp cái gì?"
"Tao qua đường không để ý xe, là Hoàng đẩy tao tránh cho cái taxi không đâm vào tao."
"Cái gì??? Thế anh có bị làm sao không? Có bị thương không? Đứng yên em xem."
"Không, tao không bị gì cả, chỉ có Hoàng thôi."
"..."
"Đừng đánh nữa. Bỏ tao ra để tao đưa người ta về nhà đi."
"Không! Anh không được đến gần con người đó, để em."
"Thanh..."
"Yên tâm, em hứa không đánh người."
"Ừ... vậy thì được... nhưng mà..."
"Dạ?"
"Bỏ tay tao ra đi."
"Anh..."
"Mày nắm chặt quá. Đau!"
"..."
___
Một lúc khá lâu sau, Văn Hoàng đã được đưa về nhà an toàn, dù rằng suốt một đường phải chịu ánh mắt lườm nguýt của Văn Thanh, và lực tay cậu siết khi đỡ anh đi cũng không hề nhẹ nhàng gì cho cam.
Cũng nhờ chuyện này mà cậu và mọi người mới biết, thực ra Văn Hoàng thuê nhà ngay ở tầng 13 chung cư Bùng Binh này, phòng 1338, cách rất xa với những người còn lại. Chỉ là anh thường xuyên đi sớm về muộn, cho nên không ai bắt gặp bao giờ mà thôi. Tuấn Anh và Xuân Trường hay tin, đã định sang "nói chuyện" với Văn Hoàng một chút, nhưng Công Phượng cản lại. Anh nói chuyện không có gì cả, rồi bảo cả hai đi về, bản thân thì cũng quay về 1310 cùng Văn Thanh, sau khi đã nhắn lại một câu cảm ơn và đưa một số tiền thuốc