Gần hai giờ sáng, trên tầng thượng khu chung cư Bùng Binh.
Văn Đức bước lên bậc cầu thang, đưa tay đẩy cánh cửa sắt dẫn ra sân thượng, ngay sau đó thì liền rùng mình vì gió đêm thổi đập thẳng vào mặt. Gió mạnh quá, còn lạnh nữa, anh đã mặc áo khoác rồi mà vẫn không khỏi xuýt xoa.
Xuân Mạnh ngay sau lưng anh nhìn thấy, lập tức nhíu mày, cởi luôn chiếc áo khoác trên người ra đưa cho anh: "Lạnh đấy, mi mặc thêm áo vào đi."
Nhưng Văn Đức không nhận, anh đẩy áo lại về phía Xuân Mạnh, lắc đầu nói: "Không cần đâu, tau mặc áo này đủ ấm rồi. Mà mi cũng đi về ngủ đi, tau ra tìm Đại."
Xuân Mạnh thấy anh từ chối, cũng không nài ép gì thêm, chỉ nói: "Tau đứng đây chờ mi."
Văn Đức vốn định khuyên lần nữa, có điều nhìn thấy sự kiên định trong ánh mắt của bạn, anh biết mình có nói Xuân Mạnh cũng sẽ không nghe, cho nên cuối cùng đành khẽ gật đầu, quay người bước ra sân thượng.
Khoảng sân này rất rộng và trống trải, nhưng lại cực kỳ tối vì trời đã quá khuya, đèn điện trong thành phố phần nhiều đã tắt, trời lại đầy mây chẳng thấy bóng trăng sao, khiến Văn Đức không thể nào nhìn rõ được gì cả. Anh rút điện thoại trong túi áo ra, mở đèn flash lên rọi quanh, cố gắng tìm kiếm bóng dáng Trọng Đại. Sau khi đã có ánh sáng thì cũng không mất quá nhiều thời gian nữa, chỉ mấy giây anh đã thấy cậu ngồi gục đầu bên một góc tường bao, dáng vẻ vô cùng tội nghiệp.
"Đại!" Văn Đức cao giọng gọi.
Đang ngồi một mình trong bóng tối, tự nhiên ánh sáng chói mắt của đèn flash rọi tới, còn kèm theo tiếng gọi tên làm Trọng Đại không khỏi giật mình. Cậu ngẩng đầu lên, nheo mắt nhìn theo hướng ánh đèn. Nhưng vì ngược sáng, cậu chỉ thấy được bóng người chứ không nhìn ra là ai, cảm giác có chút khó chịu vì bị quấy rầy, cậu liền lên tiếng với giọng điệu mang đôi phần gắt gỏng: "Ai đấy?"
Đối lại, Văn Đức không hề để ý đến vẻ khó chịu của cậu. Anh vui mừng chạy tới bên cạnh, ngồi xổm xuống trước mặt cậu: "Đại, anh Đức đây. Sao em lại ngồi trên này một mình thế?"
Nói đoạn, Văn Đức lập tức cau mày khi nhận ra cậu chỉ mặc độc một chiếc áo phông ngắn tay cùng quần soóc. Anh không nghĩ nhiều, cởi luôn chiếc áo khoác mình đang mặc ra, choàng lên người cậu, nói: "Trên này gió lớn, lại có sương xuống nữa, Đại mặc như vậy không lạnh hả? Lỡ ốm thì sao?"
Mặc cho anh lo lắng quan tâm, Trọng Đại cứ đờ người ra, không nói gì cũng không hề nhúc nhích. Cậu vẫn chưa thể tin vào những gì đang diễn ra trước mắt mình. Đây... là Văn Đức? Sao anh lại xuất hiện ở đây vào lúc này? Anh lên tìm cậu ư? Làm sao anh biết cậu ở đây? Mà tìm cậu để làm gì... Không phải anh không tin cậu hay sao? Đáng lý ra anh nên mặc kệ cậu mà ngủ ngon giấc trong căn phòng ấm áp của mình rồi chứ...
"Đại uống bia đấy à?" Ở phía đối diện, không để tâm tới biểu cảm ngơ ngác sững sờ của cậu, Văn Đức đảo mắt xung quanh quan sát, phát hiện rất nhiều vỏ lon bia đã hết thì liền nhăn nhó: "Uống nhiều thế này... Có thấy khó chịu trong người không? Anh nhớ là tửu lượng của Đại không tốt lắm. Anh đưa Đại xuống nhà nhé? Được không?"
"..." Nghe anh hỏi, Trọng Đại vẫn không đáp lời, chỉ trân trân nhìn anh.
Thấy cậu như vậy, Văn Đức lại nghĩ là cậu đã say, đưa tay nhẹ vỗ vỗ vào má cậu, lo lắng hỏi: "Đại? Đại? Em nghe anh nói không? Đại?"
"Anh... Đức..." Bấy giờ, Trọng Đại mới xem như có chút phản ứng: "Anh lên đây... làm gì?"
Cuối cùng cậu cũng trả lời, Văn Đức thở phào một hơi nhẹ nhõm, sau đó mới đáp lại cậu: "Anh lên tìm Đại. Trọng nói Đại ở trên này, nên anh lên."
Trọng nói?
À... Là Đình Trọng nhờ anh sao?
Trọng Đại lại cụp mắt xuống, hơi quay đầu sang hướng khác, không nhìn anh nữa. Dường như có một tia sáng nào đó vừa tắt phụt nơi đáy mắt kia...
"Em không ngủ được, lên hóng gió tí. Anh đi xuống đi, khuya rồi. Không lát nữa bạn thân anh lại lên tìm rồi chửi em..." Cậu nói, giọng rất nhỏ, như chỉ ậm ừ trong cổ họng, mang theo một chút cảm giác hờn dỗi.
Cậu cứ nghĩ là anh chủ động muốn tìm cậu...
"Anh sẽ đi xuống." Văn Đức ngồi xích sang bên một chút, hơi nghiêng đầu để nhìn gương mặt cậu đang quay đi né tránh tầm mắt anh: "Nhưng mà Đại cũng phải đi xuống với anh. Đêm lạnh, em lại vừa uống say, ngồi đây sẽ trúng gió đó. Bây giờ..."
"Em không sao." Trọng Đại lạnh tanh ngắt lời anh: "Anh kệ em, đi về ngủ đi."
"Đại..." Thái độ của cậu làm Văn Đức phải nhíu mày, không phải vì giận, mà vì xót... Anh biết tại sao cậu lại phản ứng như vậy: "Chuyện gì cũng có cách giải quyết mà, em đừng hành hạ bản thân mình như thế."
Nghe anh nhắc tới điều này, Trọng Đại hơi khựng lại một chút, nhưng ngay sau đó đã buông một tiếng cười khẩy: "Ha... giải quyết? Còn giải quyết gì nữa đây?" Cậu có thể làm được gì vào lúc này? Đây đâu phải là lần đầu tiên cậu bị bôi đen trước truyền thông, bị dư luận lao vào công kích, cậu thừa biết dù cậu có làm gì thì cũng vẫn bị chửi mắng mà thôi. Nếu cậu giải thích, họ sẽ không tin; lời giải thích được chứng thực, họ sẽ nói là công ty bưng bít; nếu cậu không giải thích, họ lại càng chắc chắn những việc làm xấu xa người ta chụp mũ cho cậu là đúng sự thật. Đường nào cũng vậy cả, chẳng một ai thật sự tin cậu, hiểu những điều cậu phải trải qua, hiểu cho cảm giác của cậu.
"Anh cũng nghĩ Kim nói đúng phải không?" Trọng Đại nhìn Văn Đức, ánh mắt đầy chán nản và thất vọng: "Ừ, phải, cô ta nói đúng mà. Em từng yêu cô ta là thật, từng lên giường với cô ta cũng là thật, nên đứa con đó... đương nhiên phải là của em. Nhưng em sẽ không nhận nó đâu, không bao giờ! Anh khỏi cần khuyên vô ích!"
Nói đoạn, cậu đưa tay đẩy anh ra. Lúc này, cảm giác uất ức tủi thân trong lòng được hơi men đẩy lên cao trào làm sống mũi cậu cay xè, khóe mắt bắt đầu rưng rưng, giọng cũng trở nên nghẹn ngào.
Văn Đức thấy cậu như vậy thì càng thêm đau lòng. Anh vội giữ tay cậu lại, nắm chặt bàn tay lạnh lẽo đó bằng đôi tay ấm áp của mình, nói: "Anh không định khuyên Đại đâu, đừng hiểu nhầm anh. Anh biết chuyện này Đại bị oan, anh tin Đại mà."
Anh tin Đại mà.
Bốn chữ, ngắn gọn, nhẹ nhàng, nhưng lại khiến Trọng Đại như bừng tỉnh khỏi nỗi đau đớn mê man đang bao trùm.
Cậu ngẩng đầu lên, quay ra nhìn Văn Đức, trong mắt mơ hồ ánh lên tia sáng: "Anh... anh nói gì cơ?"
"Anh nói là anh tin Đại." Văn Đức nhắc lại với một giọng dịu dàng nhưng đầy chắc chắn: "Đại mà anh biết là một chàng trai tốt, sẽ không làm ra những chuyện như vậy. Đại đã nói đứa bé đó không phải con em, thì anh tin nó không phải con em. Chuyện này còn có uẩn khúc đúng không? Chỉ cần em giải thích rõ ra thì mọi thứ sẽ sáng tỏ, mọi người sẽ hiểu cho em. Mà dù dư luận vẫn tiếp tục quay lưng với em, thì cũng vẫn còn có anh tin tưởng em, cũng như anh Dũng, Mạnh, Trọng, hay Việt Anh... Nên là... em đừng bi quan như vậy nữa, được không? Anh đau lòng..."
1
Văn Đức nói, càng về cuối giọng càng không kìm được mà khẽ run.
Và những lời nói đầy chân thành đó của anh, cùng với nhiệt lượng từ tay anh truyền sang, đã như thắp lên một ngọn lửa trong trái tim lạnh lẽo của Trọng Đại. Nước mắt cậu ứa ra, lăn dài trên má, nhưng không phải là nước mắt bất lực hay đau khổ tuyệt vọng như những lần trước đó, mà là nước mắt của niềm vui và sự cảm động: "Anh Đức..." Cậu gọi anh, rồi bất chợt vòng tay ôm anh vào lòng, dụi đầu bên vai anh, sụt sịt như một đứa trẻ tủi thân tìm được người vỗ về: "Hu hu, anh Đức ơi."
Văn Đức cũng ôm lại cậu, bàn tay nhẹ vỗ lên lưng cậu dỗ dành: "Đại đừng