"Hiểu chuyện quá thì sẽ thiệt thòi. Thương thương em nha Cún @Ốc Hương"
Kể từ khi Phí Minh Long gửi tin nhắn này vào nhóm chat cho đến hiện tại cũng đã qua mấy tiếng đồng hồ. Trời đã dần tối, nhưng Tiến Linh - người được tag tên trong tin nhắn - vẫn không hề có một câu phản hồi nào.
Mọi người trong nhóm chat vẫn tiếp tục nói chuyện với nhau như bình thường, thỉnh thoảng lại có người ngoi lên nhắc đến Tiến Linh, nhưng Hoàng Đức đều nhanh chóng gạt phắt đi, lái chủ đề sang một hướng khác. Bởi vì mọi người cứ trách Tiến Linh vô tâm bỏ bê người yêu, mà Hoàng Đức thì không muốn như vậy, không muốn một chút nào. Anh của cậu không vô tâm mà!
Ấm ức, khó chịu trong lòng sau lần thứ n phải thanh minh, Hoàng Đức dứt khoát tắt luôn thông báo nhóm chat sau khi để lại một tin nhắn cuối cùng: "Ai còn nói anh Linh nữa em đánh người đó nha!" Đoạn, cậu chuyển sang lướt Tiktok cho đỡ bực mình.
Nhưng không biết hôm nay là cái ngày khỉ gió gì, Tiktok gợi ý cho cậu toàn những video thất tình buồn da buồn diết. Hoàng Đức lướt lướt một hồi, nước mắt đã rơi lúc nào không hay. Chết tiệt! Cả thế giới hùa nhau ức hiếp cậu đấy à? Quá đáng thế!
2
Tức tối, cậu tắt điện thoại quăng luôn sang bên cạnh, dứt khoát không thèm để ý tới nó nữa.
Máy tắt rồi, không còn ai hay không thứ gì chọc giận cậu nữa. Tuy nhiên, đến lúc này thì chính những suy nghĩ trong đầu lại thi nhau nhảy ra làm phiền cậu.
Hu hu anh Linh ơi... anh về với Cún đi, Cún nhớ anh quá!
4
Với chiếc gối ôm bên cạnh ôm vào lòng, định lăn sang một bên úp mặt xuống giường thì bất chợt đụng trúng vết bỏng đau rát trên đùi, Hoàng Đức thiếu điều muốn ứa nước mắt lần hai, cảm giác tủi thân cùng nỗi nhớ người yêu trong lòng càng thêm dâng cao.
Dẫu rằng cậu yêu anh, tin tưởng anh, phủ nhận hết những lời cảnh báo nguy hiểm từ bạn bè hàng xóm, nhưng thực lòng mà nói, với những biểu hiện gần đây của anh, thì dù cậu cố gắng tự an ủi đến mấy, niềm tin trong lòng cậu cũng vẫn có chút lung lay rồi.
Tiến Linh dạo này thật sự có hơi ít quan tâm đến cậu.
Anh thường đi sớm về muộn, bận rộn hơn nhiều và hiếm có thời gian dành cho cậu.
Hoàng Đức biết, vì anh mở hàng ăn, thời gian làm việc sẽ kéo dài và đôi khi sẽ phải về trễ chứ không cố định như công việc văn phòng của cậu, cho nên cậu luôn thông cảm cho anh. Bình thường cậu tan làm sẽ về nhà nấu nướng dọn dẹp nhà cửa, hoặc nếu rảnh rỗi sẽ ra quán phụ giúp anh rồi cả hai cùng về ăn tối. Nhưng vẫn sẽ có những ngày Tiến Linh đóng cửa quán sớm, lái xe đến công ty đón Hoàng Đức, cả hai cùng nhau đi chơi, đi dạo phố hoặc đi ăn nhà hàng quán xá nào đó. Đơn giản mà vui vẻ, Hoàng Đức cũng chưa từng yêu cầu gì nhiều hơn.
Vậy mà nửa tháng nay, khoảng thời gian chẳng có bao nhiêu vốn để dành cho nhau đó cũng dần dần bị rút bớt một cách đáng thương. Tiến Linh thường ra khỏi nhà từ rất sớm, thay vì cùng ăn sáng với Hoàng Đức, đưa cậu đi làm rồi mới tới quán như hai người vẫn quen. Buổi tối anh không còn đóng cửa quán sớm nữa, đều là chín mười giờ mới về, có những hôm tới tận mười một mười hai giờ khuya. Hoàng Đức hỏi thì anh chỉ nói là bận. Cậu chủ động tan làm sớm đến quán anh thì cũng chỉ được hai ba hôm, sau đó anh không cho cậu tới nữa, lấy lí do là sợ cậu mệt. Hoàng Đức có mệt đến mấy thì cũng chỉ cần được gặp anh, ở cạnh anh, phụ giúp anh là cậu vui rồi mà. Chỉ là có nói thế nào anh cũng không đồng ý.
Ngoài đi sớm về khuya ra, anh cũng không thường hỏi han đến cậu. Giữa hai người ít hẳn đi những cử chỉ tiếp xúc thân mật. Có những đêm anh còn vác chăn gối sang ngủ phòng khác, không chung giường với cậu.
Và đỉnh điểm là đến hôm qua, khi cậu bị bỏng phải đến bệnh viện, gọi điện anh đã không nghe máy, cũng không về với cậu, cho tới tận gần mười hai giờ khuya. Sau đó, anh có hỏi han xem vết thương của cậu, có điều lại khá qua loa, và anh dường như tập trung vào chiếc điện thoại nhiều hơn là cậu. Đêm qua anh cũng không ngủ trong phòng, nói là sợ lúc ngủ đụng trúng làm cậu đau, đi sang phòng khác và dặn cậu nếu có vấn đề gì thì gọi anh.
Anh có nói hôm nay sẽ ở nhà với cậu, nhưng sáng cậu thức dậy thì không thấy anh đâu, chỉ thấy bữa sáng anh chuẩn bị cho cậu đặt trên bàn trong phòng ngủ và một tin nhắn được gửi từ lúc hơn năm giờ: "Anh xin lỗi vì thất hứa, nhưng anh có việc phải đi. Cún ở nhà tự lo nhé, có gì thì nhờ anh Toàn hay anh Trường anh Dũng anh Mạnh. Tối anh về."
Tất cả những biểu hiện này của anh đều rất khác thường, Hoàng Đức không thể không lo lắng. Cậu hỏi, anh lại né tránh. Mà cậu thì sợ làm phiền anh, khiến anh không vui, nên lại chẳng dám làm căng.
Dù có buồn, có tủi thân, có ấm ức thế nào, thì trong lòng cậu phần tin tưởng và thương anh vẫn nhiều hơn, cho nên cậu cố gắng chịu đựng, tự an ủi mình rằng anh chỉ là quá bận, qua thời gian này hai người sẽ trở lại bình thường.
Chỉ là... trong giây phút này, khi phải nằm nhà với cái chân đau rát không ngừng, cậu bỗng dưng muốn khóc, muốn anh về đây với cậu ngay bây giờ, muốn ôm anh hôn anh, làm nũng với anh. Nhưng mà cậu biết, anh vẫn còn đang làm việc.
Ủ rũ quay người sang bên, nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường mới chỉ hơn tám giờ một chút. Hoàng Đức thở dài buồn bã, quán anh ít nhất phải một tiếng nữa mới đóng cửa cơ.
Cậu phải làm gì cho qua khoảng thời gian này đây?
Hay là gọi điện cho anh? Không gặp được thì nghe giọng anh một chút thôi cũng được. Nhưng như vậy có phiền anh không nhỉ? Thường vào tầm giờ này quán đang đông khách, có thể anh sẽ không rảnh tay nghe điện thoại. Cơ mà cậu nhớ anh, cậu thật sự rất rất rất muốn gọi cho anh... để vỗ về trái tim đang thấp thỏm nơi lồng ngực, cho vơi bớt đi những cảm xúc tiêu cực trong lòng cậu hiện tại.
Anh ơi... Cún gọi cho anh có được không?
Reng reng reng.
Đang lúc Hoàng Đức chìm trong bối rối thì tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên. Theo bản năng, cậu nghĩ là anh gọi, nên hấp tấp vội nhào tới với lấy cái điện thoại.
"Ơ..."
Nhìn màn hình, Hoàng Đức chợt bật ra một tiếng ơ đầy thất vọng. Là số lạ, không phải anh.
Chán nản thở ra một hơi, cuối cùng cậu vẫn ấn nghe máy: "Alo ai đấy ạ?"
"Alo... Cún ơi."
Bất ngờ, đầu dây bên kia lại vang lên giọng nói đầy quen thuộc của Tiến Linh - người yêu cậu. Chú cún nhỏ đang buồn bã ủ rũ cúi đầu lập tức lấy lại tinh thần, hai mắt bừng bừng ánh lên tia sáng, hớn hở đáp lời: "Dạ! Em đây ạ! Anh Linh đúng không? Anh gọi em đúng không ạ?"
"Ừm..." Tiến Linh bên kia lên tiếng xác nhận: "Cún... ăn tối chưa? Bôi thuốc chưa? Chân còn... đau không?"
"Dạ không ạ! À không phải... ý em là chân không đau. Còn thuốc thì em bôi rồi. Cơm tối thì em chờ anh về ăn ạ!" Vì quá vui mừng, Hoàng Đức nói có chút lắp bắp.
"Ừ... Anh... A!" Tiến Linh đang định nói gì đó thì bỗng bật ra một tiếng kêu khẽ, giống như bị đau vậy.
7
Hoàng Đức vừa nghe đã nhíu mày, lúc này cũng nhận ra giọng anh nãy giờ hình như có hơi đứt quãng. Cậu lo lắng hỏi: "Anh ơi, anh sao thế ạ? Anh bị gì hay sao?"
Tiến Linh không trả lời cậu ngay mà lại im lặng mất một lúc, sau đó mới nói: "Anh... anh không sao. Anh định bảo là... Cún ăn tối trước đi, anh không... chắc là tối nay anh không về đâu. Ăn rồi ngủ sớm đi nhé. Ngoan."
"Dạ?" Hoàng Đức nghe anh thông báo mà như thấy sét đánh ngang tai, sững sờ đờ người ra, một cảm giác thất vọng dần len lỏi lên nơi đáy lòng: "Anh... không về ạ? Sao thế? Có chuyện gì ạ?"
"À cũng không có gì đâu... ừm... chỉ là... ờm... anh có chút việc... việc gia đình. Anh sẽ cố gắng về sớm với em... Anh... cúp máy nhé."
"Dạ, nhưng mà có chuyện gì anh nói em biết được không? Em muốn giúp anh."
"Thôi, chuyện riêng... của gia đình anh. Với lại chân căng như thế còn đòi giúp cái gì? Ngoan, nghe lời ở nhà đợi anh... nhé."
"Anh Linh..."
"Anh cúp máy đây, quán đông khách, cố nốt cho xong để đi."
"Anh Linh ơi!"
"Cún đi ăn đi."
"Dạ... vâng..."
"Ừm, ngoan."
1
"Dạ..."
Tút... tút... tút...
Tiếng chuông báo cuộc gọi kết thúc vang lên, Tiến Linh ở đầu dây bên kia đã tắt máy.
Hoàng Đức ngồi thừ ra trên giường, nhìn màn hình điện thoại mà buồn bã không nói nên lời. Đêm nay anh không về. Anh đi đâu mà lại không về nhỉ? Việc gia đình là việc gì... Tiến Linh đã từng đi vắng mấy lần vì phải về quê giải quyết chuyện gia đình rồi, nhưng những lần đó anh luôn nói rõ với Hoàng Đức mình về để làm gì, chừng nào sẽ quay lại. Hai người chưa công khai với phụ huynh nên dĩ nhiên không thể tham gia vào những việc riêng như thế, cả hai đều biết nên sẽ cố gắng nói rõ với nhau để người kia dù không thể giúp đỡ cũng sẽ