Năm học mới học viện hồn sư sơ cấp Thiên La, phân viện Tử La Thành.
Sáng sớm, hồn đạo phi xa tụ tập tới tòa nhà chính mà đi, cho nên hiện tượng kẹt xe rất ít thấy xuất hiện.
Vì biểu hiện ưu dị trong việc nghiên cứu vật chủng khi thăm dò các hành tinh. Hiện tại Lam Tiêu đã được tấn thăng làm thượng tá. Tuy rằng chức vụ tạm thời không có biến hóa nhưng rất hiển nhiên, sau này rất có thể hắn sẽ bị điều động. Theo chính Lam Tiêu nói thì có khả năng hắn sẽ được điều đến sở nghiên cứu cấp độ cao hơn. Nói cách khác, rất có thể bọn hắn sẽ phải dời nhà tới Thiên La Thành.
Nam Trừng cảm thấy cái này có chút trùng hợp, bởi vì nàng nhớ rằng bổn viện của học viện hồn sư sơ cấp Thiên La muốn xây dựng Lớp thiếu niên năng động. Nói cách khác, nếu Lam Hiên Vũ thi đậu vào lớp thiếu niên năng động thì cũng phải tới Thiên La Thành đấy.
Cho nên hôm nay, trước khi đến trường Nam Trừng đã cố ý dặn dò hắn nhiều hơn vài phần.
Lam Tiêu thăng chức, nếu như Lam Hiên Vũ cũng thi đậu Lớp thiếu niên năng động, như vậy đối với bọn hắn nhà mà nói, không thể nghi ngờ chính là song hỷ lâm môn.
"Tốt rồi, vào đi thôi." Lam Tiêu mỉm cười nói. Năm thứ hai rồi, nhi tử dã cao lớn hơn rất nhiều.
"Ba, hẹn gặp lại." Lam Hiên Vũ phất phất tay với Lam Tiêu, vẻ mặt tươi cười. Trong lòng của hắn đang nghĩ, đã rất lâu rồi ba không có đưa mình đến học viện như vậy đây.
"Gặp lại." Lam Tiêu cười cười, gật đầu.
Ngay khi Lam Tiêu chuẩn bị rời đi, lại thấy được một thân ảnh quen thuộc. Như cũ là Diệp Phong với một thân nhung trang, khuôn mặt lạnh lùng mang theo Diệp Linh Đồng đi tới. Lam Tiêu vô thức mà đứng thẳng thân thể, nhưng hắn lập tức kinh ngạc phát hiện ra, quân hàm của Diệp Phong đã thay đổi, đã giống với hắn, cùng là quân hàm thượng tá.
"Trưởng quan, đã lâu không gặp." Lam Tiêu vô thức mà lên tiếng chào.
Diệp Phong nhìn qua đã trở nên tang thương hơn rất nhiều, hắn thở dài một tiếng: "Ta đã không còn là cái gì trưởng quan nữa, ta xuống chức rồi. Ngược lại, phải chúc mừng ngươi thăng chức rồi." Chính là bởi vì vốn là đại tá, hắn mới càng hiểu rõ việc thăng chức là một việc khó khăn tới cỡ nào.
"Ba, con đi đây" Diệp Linh Đồng tự nhiên thấy bóng lưng Lam Hiên Vũ, nàng không thể chờ đợi được mà nói với Diệp Phong.
"Đi đi thôi." Diệp Phong xoa xoa đầu nữ nhi.
Hai người đưa mắt nhìn riêng từng đứa con mình tiến vào học viện, Lam Tiêu nói: "Trưởng quan, ngươi thế này là đã xảy ra chuyện gì? Có tiện hỏi không?"
Phải tích lũy bao nhiêu công huân mới có thể thăng chức a! Mà một khi xuống chức thì chỉ có thể là việc lớn.
Diệp Phong cười khổ: "Ta hiện tại không có việc gì, nếu ngươi cũng có rảnh rỗi thì chúng ta đi uống ly cà phê?"
Lam Tiêu gật gật đầu: "Tốt! Đây là vinh hạnh của ta." Vị trước mắt này, tuy rằng quân hàm đã cùng một dạng với hắn rồi, nhưng động lòng người là hắn, một bát hoàn Hồn Đấu La, hơn nữa là chủ chiến Hồn Đấu La, nên địa vị trong quân vẫn không phải hắn có khả năng so sánh.
Hai người ra khỏi học viện, lái xe riêng tới một quán cà phê đã hẹn trước.
"Trưởng quan..."
"Đừng gọi ta là trưởng quan, gọi tên ta đi."
"Được rồi, Diệp Phong huynh, cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì vậy?" Lam Tiêu nghi ngờ hỏi.
Diệp Phong cười khổ: "Ngươi hẳn là đã nghe qua vụ thảm án Thiên Tế cao ốc chứ? Người phụ trách bắt tội phạm lần đó là ta. Cả cái kế hoạch xảy ra vấn đề, chúng ta hoàn toàn đã rơi vào bẫy của Tội Ác Chi Thành. Tuy cuối cùng là không biết do vị nào ra tay, cuối cùng đã không có để cho bọn chúng thực hiện được mục đích, nhưng cũng vẫn có tới hơn trăm người chết. Thân trưởng quan chỉ huy lúc đó nhưng ta lại không có biện pháp gì, khó từ tội trạng."
Lam Tiêu nhíu chặt lông mày:"Thế nhưng ngươi còn trẻ như vậy đã có thể tới chức vị cao, nhất định là lập được công lao hiển hách cho liên bang, làm sao lại như vậy.....
Diệp Phong giơ tay lên cắt đứt lời nói của hắn: "Đây đã là kết quả tốt nhất rồi, là nhờ lực bảo vệ của quân đội đấy. Nếu không thì ta đã phải ra tòa án quân sự rồi. Lắng đọng vài năm cũng tốt, ta chuẩn bị cố gắng tu luyện, xem một chút có thể trùng kích Phong Hào Đấu La hay không. Nếu như có thể tu luyện tới Phong Hào Đấu La thì mọi chuyện sẽ khác."
Lam Tiêu vội vàng gật đầu, nói: "Tái ông mất ngựa, làm sao biết không phải phúc?"
Diệp Phong nhấp một hớp cà phê, trong mắt hắn đã nhiều hơn mấy phần thần thái: " Hiên Vũ nhà ngươi rất không tầm thường a! Học kỳ trước hắn lại đánh bại Linh Đồng. Đứa nhỏ này là song sinh Võ Hồn sao?"
Trong nội tâm Lam Tiêu trong nội cả kinh, nhưng hắn không có mở miệng.
Diệp Phong nói: "Ngươi cũng không cần phủ nhận, kỳ thật, có thiên phú là chuyện tốt a! Nếu ta không nhìn lầm thì Lam Ngân Thảo ở hai cánh tay của đứa nhỏ này là không giống nhau, cho nên Linh Đồng mới có thể thua thảm như vậy. Trước kia ta
vẫn một mực xử lý chuyện của mình, chưa kịp đi tìm ngươi. Hôm nay vừa vặn thấy ngươi rồi, ta nghĩ thương lượng với ngươi vài việc về Hiên Vũ"
Lam Tiêu nói: "Ý của ngươi là..." Hắn không có thừa nhận cũng không có phủ nhận, ở trước mặt người thông minh, cố hết sức phủ nhận một việc ngược lại sẽ làm cho người ta hoài nghi.
Diệp Phong nói: "Đứa nhỏ này thiên phú dị bẩm, hẳn là bồi dưỡng rất tốt. Thẳng thắn mà nói, từ lần thứ nhất hắn làm cho hồn kỹ của Linh Đồng mất đi hiệu lực ta đã chú ý tới hắn. Võ hồn Thiên Cương Long của Linh Đồng tuy không phải võ hồn loài rồng mạnh nhất nhưng cũng thuộc về Chân Long. Lam Tiêu huynh, ngươi là nghiên cứu cổ Hồn Thú nên hẳn là rất rõ ràng địa vị của võ hồn loài rồng, đây tuyệt đối là tồn tại ở tầng thứ tối cao. Cho nên tình huống trên người Hiên Vũ có nghĩa là gì thì không cần nói cũng biết. Hắn có võ hồn biến dị, hoặc là có quan hệ với loài rồng, hoặc là một võ hồn rất cường đại, có lẽ bây giờ còn chưa mở phát ra nhưng khí tức võ hồn là giả không được.
“ Ta đã hỏi Linh Đồng rất kỹ về mấy lần nàng cùng Hiên Vũ giao thủ, gần như có thể khẳng định là hắn biến dị võ hồn rất khó lường. Nếu con của ngươi có thiên phú như vậy thì có thể nào lại để nó mai một như vậy?"
Lam Tiêu nói: "Không có mai một a! Lần này, sau khi tựu trường, bọn hắn sẽ khảo thí vào lớp thiếu niên năng động của bổn viện học viện Thiên La, cũng không biết có thể thi đậu hay không."
Diệp Phong mắt hàm thâm ý mà nói: "Kỳ thật, còn có một phương hướng khác, không nhất định phải đi con đường hồn sư này. Nếu ngươi đồng ý ta có thể cho hắn tiến vào quân đội, vào trường quân đội trực tiếp bồi dưỡng, tương lai hắn thậm chí có thể hướng về Chiến Thần Điện mà cố gắng."
"Chiến Thần Điện?" Nghe được ba chữ kia, thân thể Lam Tiêu thân thể không khỏi chấn động, hắn đương nhiên biết cái kia là cái tồn tại như thế nào.
Chiến Thần Điện do Liên bang trực tiếp quản lý, nhưng cũng là một bộ phận của quân đội, chính là căn cứ mạnh nhất của quân đội. Bất luận một vị nào có thể xưng là chiến thần đều có địa vị hết sức quan trọng tại quân đội, ít nhất cũng là cấp bậc Thiếu tướng. Có điều, muốn trở thành chiến thần lại tuyệt không dễ dàng. Dựa theo quy củ của Chiến Thần Điện thì tối đa chỉ có thể có mười tám vị Chiến Thần, về phần chiến thần dự bị thì không biết có bao nhiêu rồi. Muốn trở thành mộ chiến thần chính thức thì chiến thần dự bị phải khiêu chiến một vị Chiến Thần, hơn nữa phải chiến thắng đối phương mới được.
Việc này nói dễ vậy sao? Nhưng một khi thành công, tương lai chỉ có tiền đồ tươi sáng.
Diệp Phong khẽ gật đầu: "Không sai, ta cảm thấy Hiên Vũ có tiềm chất này. Linh Đồng chưa hẳn có thể làm, nhưng hắn hẳn là có cơ hội. Lam Tiêu huynh..."
Lúc này Lam Tiêu lại không chút do dự lắc đầu: "Không được."
"Hả?" Diệp Phong không nghĩ hắn lại cự tuyệt nhanh như vậy.
Lam Tiêu nói: "Nếu như tiến vào quân đội, liền có nghĩa là đứa nhỏ này sẽ phải rời xa chúng ta, ta cùng mẹ hắn đều không nỡ bỏ. Cho nên để cho hắn đi theo con đường bình thường thôi."
Diệp Phong nhối mày: " Chim non không thả ra thì sao có thể giương cánh bay cao? Lam Tiêu huynh, ngươi không thể nhìn ngắn như vậy a."
Lam Tiêu than nhẹ một tiếng: "Không phải ta nhìn ngắn, thật sự là sau khi trải qua chia lìa ta mới hiểu được việc này thống khổ đến cỡ nào. Vừa rồi ta đã tham dự chuyến thăm dò giữa các hành tinh, vừa đi chính là tám tháng. Tám tháng này đối với ta cùng mẹ con hắn đều là sự dày vò rất lớn. Nên đối với chúng ta, không có việc gì quan trọng hơn so với gia đình đoàn tụ."
Diệp Phong không nghĩ hắn sẽ nói như vậy, nhưng hắn cũng vô thức mà hồi tưởng lại đoạn thời gian mình bế quan kia, trong nội tâm hắn lúc đó chẳng phải luôn đăm chiêu suy nghĩ về vợ con sao?
Diệp Phong than nhẹ một tiếng: "Được rồi. Nếu như ngươi cải biến chủ ý, tùy thời tới tìm ta. Thì cứ như vậy."
Hắn không chút nào dây dưa dài dòng, nói xong, đứng người lên đã đi.