Chung Cực Đấu La - Đấu La Đại Lục 4

Đống Thiên Thu


trước sau

Thiên Đấu tinh, học viện hồn sư sơ cấp thuộc viện nghiên cứu.

Na Na với một thân quần áo lam nhạt đứng người lên bước ra ngoài cửa. Hôm nay, nàng phải lên một tiết học.

Từ sau khi trở về Thiên La tinh, viện nghiên cứu đã tiến hành một loạt kiểm tra với thân thể nàng, mà kết quả kiểm tra lại làm chấn kinh tất cả mọi người, đó là bởi vì, tất cả vẫn bình thường như cũ.

Tựa hồ tất cả dụng cụ tại trên người nàng đều không nhạy, thậm chí kiểm tra trên người nàng còn không có bất kì năng lượng chấn động nào.

Điều tra đã tiến hành mấy tháng, cuối cùng cũng không hề phát hiện. Nếu không phải vệ tinh đã quay được nàng thấy việc nghĩa hăng hái làm thì chỉ sợ tất cả mọi người sẽ cho rằng đây chỉ là một vị bình thường.

Nhưng trên thực tế, nàng sao có thể là một vị bình thường đây? Mà nàng cũng đã mất trí nhớ, căn bản là nhớ không nổi quá khứ của chính mình. Làm sao bây giờ đây?

Sau khi viện nghiên cứu trải qua nghiên cứu thì quyết định đầu tiên chính là Na Na sẽ không thể rời khỏi Thiên Đấu tinh, thậm chí không thể ly khai phạm vi khống chế của viện nghiên cứu, để tránh xảy ra vấn đề họ cần phải tiến hành quan sát nàng thời gian dài. Mà cái việc quan sát này lại là sáu năm lần thứ hai. Trong sáu năm này nàng sẽ không thể ly khai viện nghiên cứu.

Khi bọn hắn hỏi Na Na có tính toán gì không thì Na Na lại nhớ tới Lam Hiên Vũ, nàng đã vô thức mà nói mình muốn làm lão sư, liền làm một gã lão sư cổ võ hệ.

Một gã lão sư cổ võ hệ cho dù ở bất kì học viện nào cũng không thể nổi tiếng, bởi vì hiện tại, những đứa nhỏ nguyện ý học tập cổ võ thuật đã rất ít rồi, thậm chí chỉ có sơ cấp học viện mới có môn học này. Trung cấp trong học viện thì đại đa số đều là dạy học sinh như thế nào sử dụng hồn lực điều khiển Hồn Đạo Khí, như thế nào thao tác Cơ Giáp, như thế nào luyện chế Đấu Khải... vân vân.

Hơn nữa, trên người Na Na có tính không xác định rất lớn, cho nên cuối cùng nàng đã bị điều đến nơi này, trở thành một gã cổ võ hệ lão sư tại học viện sơ cấp.

Khi nàng vừa tới học viện liền đưa tới một mảnh oanh động. Thật sự là quá đẹp! Một đại mỹ nữ tuyệt sắc như vậy tới đã làm tất cả lão sư của học viện kinh ngạc.

Một ít nhân viên của viện nghiên cứu cũng theo Na Na đến nơi này, hơn nữa họ cũng hạ mệnh lệnh nghiêm khắc: Bất luận kẻ nào chưa được Na Na đồng ý thì sẽ không được tới gần phạm vi mười mét quanh nàng.

Viện nghiên cứu đương nhiên là vì vấn đề an toàn của mọi người, đây chính là một người tay không đánh tan chiến hạm a! Nếu nàng không thích người nào đó tới gần nàng, kết cục sẽ như thế nào thì ai cũng không thể đoán trước. Cho nên, thậm chí Na Na còn có một gian phòng làm việc riêng biệt tại đây.

Hôm nay là ngày chính thức khai giảng, nàng cũng phải lên tiết học đầu tiên của mình rồi. Nàng chịu trách nhiệm trên khóa cổ võ của hai lớp.

Sở dĩ nàng lựa chọn làm lão sư, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì Na Na rất nhớ Lam Hiên Vũ, thấy mấy đứa nhỏ cùng tuổi với hắn nói không chừng có thể nhớ lại hắn đủ loại.

Chính là một cái nguyên nhân đơn giản như vậy thôi.

Khóa học cổ võ tiến hành tại sân vận động. Mà hôm nay đi học là đệ tử ban nhất của sơ cấp học viện, cũng chính là đám đệ tử mới vừa vào học.

Khi Na Na đi vào sân vận động, đám học sinh của nàng tự nhiên mà trỏe nên yên tĩnh.

Một bộ đồng phục màu lam nhạt, một mái tóc dài màu bạc bện thành đuôi tóc rủ xuống ở sau đầu. Một làn da trắng nõn, một đôi mắt trong suốt màu tím. Giờ khắc này, có thể nói là tiếng kim rơi trong sân thể dục cũng có thể nghe được.

Mỗi người đều là nghiệp dư, bọn nhỏ cũng không ngoại lệ.

"Lão sư thật xinh đẹp nha." Một tiểu cô nương thì thầm một câu.

"Đúng nha, lão sư thật xinh đẹp."

Sự yên tĩnh trong sân bị đánh phá, trong lúc nhất thời, bọn nhỏ xì xào bàn tán rộn lên. Na Na bước tới trước mặt bọn họ, ánh mắt nàng
đảo qua ba mươi tên học viên. Nhắc tới cũng kỳ quái, ánh mắt của nàng đảo qua lại làm những hài tử này đều an tĩnh lại, chúng đồng thời đem ánh mắt chăm chú vào trên người nàng.

"Các ngươi tốt chứ, ta là Na Na, từ hôm nay trở đi ta chính là lão sư khóa cổ võ thuật của các ngươi." Na Na khẽ gật đầu với bọn nhỏ.

"Lão sư tốt." Các học sinh cơ hồ là trăm miệng một lời mà hồi đáp.

Ánh mắt Na Na bình tĩnh mà nhìn qua từ từng người, khi nàng nhìn về phía hàng cuối cùng thì ánh mắt dừng lại một thân ảnh.

Đó là một tiểu cô nương, nàng có một mái tóc dài màu lam, dáng người thon dài mà cân xứng, trong đám hài tử cùng tuổi thì nàng là tương đối cao đấy. Đôi mắt của nàng cũng là màu xanh đậm, thanh tịnh mà sáng ngời. Khuôn mặt nhỏ nhẵn trắng nõn có chút điểm hài nhi mập, nhưng không có ảnh hưởng chút nào đến vẻ đẹp của nàng, ngược lại tăng thêm vài phần đáng yêu.

Trọng yếu hơn là, Na Na cảm nhận được một loại khí tức đặc thù từ trên người nàng, mà loại khí tức này lại làm cho nàng cảm thấy có chút quen thuộc. Na Na chủ động bước tới trước mặt tiểu cô nương này mà hỏi: "Ngươi tên là gì?"

Tiểu cô nương mở lớn hai mắt, khi nàng nhìn Na Na tựa hồ có chút sợ hãi, nhưng vẫn nói: "Lão sư tốt chứ, ta là Đống Thiên Thu." Không hề nghi ngờ, cùng với vẻ bề ngoài mềm mại của nàng rất bất đồng, nàng có một cái tên vô cùng khí phách.

"Đống Thiên Thu?" ánh mắt Na Na khẽ động, " Ngươi mấy tuổi?"

"Ta sáu tuổi nửa, sắp bảy tuổi rồi." Đống Thiên Thu hồi đáp.

Na Na nâng tay phải sờ sờ tới đầu nàng. Đống Thiên Thu bị hành động này của nàng dọa cho nhảy dựng, nhanh chóng nhảy một bước hướng về phía sau, nàng muốn tránh khỏi bàn tay của Na Na nhưng Na Na lại như bóng với hình, căn bản là không có bị nàng kéo dài khoảng cách.

Khi tay Na Na nhẹ nhàng linh hoạt mà dặt vào đầu Đống Thiên Thu thì trong nháy mắt đó, Đống Thiên Thu chỉ cảm thấy hết tất cả cũng đã trở nên hư ảo rồi, trong chốc lát, chung quanh đều trở nên không chân thực.

Na Na nhẹ nhàng mà sờ trên đầu nàng, gật gật đầu: "Ta hiểu được."

Nói xong câu đó, nàng một lần nữa bước tới trước mặt tất cả đệ tử mà nói: "Hôm nay, cổ võ khóa chính thức nhập học. Cổ võ khóa chính là một ít phương thức chiến đấu của các hồn sư thời thượng cổ cùng một ít kỹ xảo chiến đấu. Nếu là phương thức chiến đấu cùng kỹ xảo, thì phải dùng cho thực chiến. Cho nên cổ võ khóa này, chúng ta dùng thực chiến làm đầu."

Đống Thiên Thu như trước đứng ở trong đội ngũ, nhưng ánh mắt nàng nhìn Na Na rõ ràng có chút sợ hãi. Cái miệng nhỏ nhẵn trắng nõn khẽ mở, có vẻ như nàng muốn nói cái gì đó nhưng lại không nói ra miệng. Cùng với sợ hãi thì sâu trong đáy mắt nàng cũng hiện lên một chút hiếu kỳ. Vị Na Na lão sư xinh đẹp này đến tột cùng là đã hiểu rõ cái gì?

Đấu La Tinh.

"Đường Nhạc, tiếp theo chúng ta muốn đi tới Thiên La tinh tuần diễn. Lại nói nữa, ngươi thật sự không có ý định lại hát một ca khúc đấy chứ? Ta thừa nhận là ca khúc Niệm của ngươi thật là quá dễ nghe. Thế nhưng một bài như vậy cũng quá đơn điệu rồi a. Bài Niệm này là do chính ngươi ghi, ngươi viết được tốt như vậy thì vì cái gì lại không ghi một bài nữa vậy?"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện