"Hoan nghênh tiến vào khảo hạch hải tuyển Sử Lai Khắc tại Thiên La tinh. Quy tắc thi đấu tuyển chọn như sau: Thứ nhất, dùng tiểu tổ làm đơn vị hành động. Sau khi tiến vào, mỗi tiểu tổ đều bị tùy truyền tống đến một nơi bất kì trong rừng rậm hồn thú. Sân thi đấu được mô phỏng chính là Tinh Đấu Đại Sâm Lâm của hành tinh mẹ. Việc các ngươi cần phải làm chính là xâm nhập Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, làm hết khả năng mà săn giết những hồn thú đẳng cấp cao. Dùng việc săn giết hồn thú để tính toán thành tích cuối cùng, mỗi tiểu tổ sẽ có tỉ số riêng, ai hoàn thành được trận đánh cuối cùng người đó sẽ đạt được điểm tích lũy cao nhất."
"Thứ hai, tất cả tiểu tổ có thể đánh chết lẫn nhau. Giết chết tổ khác sẽ thu hoạch được một nửa điểm tích lũy của đối phương. Mà tổ bị đánh chết sẽ chỉ còn một nửa điểm tích lũy."
"Thứ ba, thời gian khảo hạch trong Đấu La trong thế giới là bảy ngày. Bảy ngày sau, thi đấu tuyển chọn sẽ chấm dứt."
"Chuẩn bị tiến vào! Mười, chín, tám..."
Xem ra, lần này mọi người không thể chiến đấu cùng một chỗ rồi, bởi vì mỗi tiểu tổ đều phải chiến đấu riêng lẻ, hơn nữa, đánh chết đối phương sẽ lấy được một nửa điểm điểm tích lũy, huống chi, tất cả tiểu tổ đều bị truyền tống đến một nơi khác, mà cách xa như vậy thì muốn liên thủ đã trở nên càng thêm khó.
"... Ba, hai, một! Bắt đầu!"
Từng đạo hào quang giáng xuống từ trên trời mà bao trùm lấy thân thể mỗi người bọn hắn, sau đó thì tất cả một thứ chung quanh đều trở nên mơ hồ, trong trời đất quay cuồng, mỗi người đều có một loại mất cảm giác.
Lúc này, bọn hắn đang ở trong một cánh rừng lớn. Thiên Hàn còn chưa bao giờ thấy rừng rậm lớn như vậy, bên người là một gốc đại thụ che trời, tán cây cục lớn của nó thậm chí làm cho bọn chúng nhìn không tới cái này cây này cao bao nhiêu. Chung quanh còn có từng đám cây day leo tráng kiện, khắp nơi đều là các loại thảm thực vật, cũng không có đường.
" Ân! Nên đi đường nào " Tịnh Y quay qua nhìn Thiên Hàn hỏi
Thiên Hàn nở một nụ cười" Mũi của ai thính nhất "
" Là Ngôn Hy " Bốn người kia nghe cậu hỏi như vậy liền đồng thanh đáp Ngôn Hy ngơ ngác ra sau đó cười khổ nói " Thiên Hàn em tận dụng như vậy luôn sao? "
" Đương nhiên Võ Hồn của huynh là Sư Tử mà nhanh lên 1 chút " Thiên Hàn gấp rúc thúc giục
" Ân "
Bọn hắn đi về phía trước không lâu thì đột nhiên, phía bên trái truyền đến từng tiếng kêu trầm thấp. Ngôn Hy mãnh liệt quay đầu nhìn lại, thấp giọng nói: "Gặp nguy hiểm."
" Nên tấn công hay không? " Lưu Triệt thủ thế Bạch Long Thương có thể xuất hiện bất cứ lúc nào
" Không vội, đệ đi quan sát cái đã " Thiên Hàn nói xong liền bay mất dạng sau vài phút liền xuất hiện
"Có hai đầu hồn thú đánh nhau, có vẻ như chúng đang tranh đoạt cái gì đó, Thực lực cũng không yếu, chừng trên dưới nghìn năm. Một cái là Kim Ti Viên, một cái khác là Tông Lư Hùng. Hai đầu hồn thú này đánh nhau rất kịch liệt, đều bị thương rồi. "
" Chúng ta đi xem kịch vui "
Nhích tới gần! Phía trước đã có từng đợt khí lưu lao ra, còn có từng tiếng gào trầm thấp.
Chỉ thấy cách đó không xa là một mảng cây cối tan hoang, hai thân thể cực lớn đụng vào nhau rồi lại tách ra, chúng đánh tới "Bất diệc nhạc hồ".*
(*nghĩa gần nhất trong trường hợp này: Đánh quên cả trời đất)
Kim Ti Viên, còn gọi là Kim Ti Ma Viên, nó có một thân bộ lông màu vàng hết sức dễ làm người khác chú ý, vì nó phát sáng rực rỡ dưới hào quang chiếu xạ, thân cao ước chừng hai mét, hai tay khá dài. Tốc độ của nó cực nhanh, thỉnh thoảng lại nhảy lên, mượn những nhánh cây to mà cải biến phương hướng.
Một thân lông vàng kia của nó không chỉ đẹp mắt mà lực phòng ngự cũng rất mạnh, còn có thể làm làm vũ khí bắn ra uy lực phi phàm. Chẳng qua Kim Ti Ma Viên vô cùng quý trọng bộ lông của mình nên nó sẽ không dễ dàng phóng ra.
Mà đối thủ của Kim Ti Ma Viên, đầu Tông Lư Hùng kia lại có thân cao chừng bốn mét, toàn thân bao trùm một bộ lông màu nâu, đôi mắt cũng là màu nâu nhạt, chỗ ngực nó có một đường vân sâu hình chữ ""V", trên đường vân mơ hồ có từng luồng quang mang lưu chuyển. Tốc độ của Tông Lư Hùng không nhanh nhưng lực lượng cực lớn, những công kích của Kim Ti Ma Viên rơi vào người nó phát ra từng tiếng trầm đục, cũng chỉ có thể đánh lui nó về phía sau mà không cách nào gây trọng thương cho nó. Mà những công kích có chút vụng về kia của nó cũng không cách nào rơi vào người Kim Ti Ma Viên.
Lúc này, đầu Tông Lư Hùng đang đứng tại chỗ mà bất động, nó cứ đứng thẳng đó mà nhìn chằm chằm vào kim ti ma viên đang không ngừng đổi hướng. Chỉ cần Kim Ti Ma Viên tới gần nó liền huy động cánh tay phản kích.
Trên người chúng đều đã bị tổn thương, mộ bên vai Kim Ti Ma Viên đã có rõ ràng ba đạo vết trảo dài tới ngực, mơ hồ có máu chảy ra, hiển nhiên là nó đã bị Tông Lư Hùng làm tổn thương. Mà Tông Lư Hùng thi lại nhắm chặt một con mắt đang có máu chảy ra, trên cổ nó còn có rất nhiều kim lông màu vàng óng,hẳn là đã bị Kim Ti Ma Viên dùng lông vàng bắn mù một con mắt.
Cậu nhìn thấy dưới chân Tông Lư Hùng có một cây thực vật. Gốc thực vật này không lớn lắm, ước chừng chỉ có hơn một thước, toàn thân hiện lên ám tử sắc, phía trên nó là hình nấm, mà bên cạnh nó là một cây đại thụ đã gãy nát, không biết là do con nào trong hai con hồn thú kia làm. Nói cách khác, ban đầu gốc thực vật này là sinh trưởng dưới cây đại thụ. Về phương diện thiên tài địa bảo này thì cậu cũng đã xem qua một ít văn hiến, lại thấy hai đầu hồn thú tranh đấu như thế, hắn lập tức hiểu ra tình huống trước mắt.
Gốc thực vật này hẳn là một cây Tử Chi, từ độ lớn nhỏ của nó mà xem thì có lẽ nó là cấp độ nghìn năm, vô luận là đối với nhân loại hay hồn thú nó cũng tuyệt đối là thứ tốt. Loại cấp độ nghìn năm này, Hồn Thú ăn nó sẽ có thể tăng thêm nghìn năm tu vi. Người ăn hết cũng sẽ có lợi ở rất nhiều phương diện.
Hiển nhiên hai đầu hồn thú nghìn năm này là vì tranh đoạt gốc Tử Chi mới đánh nhau. Ai không muốn có thêm nghìn năm tu vi đây? Chẳng qua là dược tính của nó mạnh mẽ nên cần nhiều thời gian tiêu hóa, nhất định phải dưới tình huống an toàn mới có thể ăn. Nếu cứ tùy tiện mà ăn hết rồi không thể chiến đấu thì cũng sẽ bị đối phương giết chết. Nên lúc này bọn chúng mới có thể đánh nhau kịch liệt như vậy, chính là vì muốn đuổi hoặc giết chết đối phương, muốn độc hưởng gốc Tử Chi này.
" Nghìn năm Tử Chi a! Cái này xuất hiện trong thế giới Đấu La quả thật là thiên tài địa bảo " Đường Việt suýt xoa nói hoàn toàn không có ý muốn với cây Tử Chi đó
" Ân! Hứng thú hay không? " Thiên Hàn quay qua nhìn đồng bạn hỏi
Băng Dao biểu môi nói" Em là đang đánh giá thấp sự tôn nghiêm của bọn chị hay sao? Chỉ là 1 cây Tử Chi nghìn năm thôi mà "
Thiên Hàn cười khổ một tiếng Huyết Cấm Sinh Điệt Sâm Lâm là nơi nào? Là nơi chứa thiên tài địa bảo khai thác vô tận những thứ rất tốt mà đối với nhân loại và Hồn Sư mà nói đều cực kỳ trân quý. Thiên Hàn quay qua nhìn Tịnh Y mỉm cười nói " Tịnh Y dùng tâm ý tương thông kết nối với Kim Ti Ma Viên hỏi nó có hứng thú hợp tác hay không? "
" Ể! Hợp tác! " Tịnh Y ngạc nhiên quay qua nhìn cậu ánh mắt đầy nghi hoặc sao phải hợp tác chứ bọn họ dư sức xử lý bọn họ mà
Thiên Hàn nở một nụ cười gian xảo đúng chuẩn thương nhân " Tiết kiệm sức chiến đấu 1 cách tối đa! "
" Ân! Đã biết " Quả nhiên là trí thông minh của bọn họ không thể so sánh với Thiên Hàn rồi
Thân thể kim ti ma viên đang nhìn chăm chú vào Tông Lư Hùng đột nhiên chấn động, cảnh giác mà nhìn về hướng ba người bọn hắn bên này, đồng thời, trong miệng nó phát ra một tiếng gào trầm thấp. Kim Ti Ma Viên vốn đã cảnh giác mà lui về sau một chút, nhưng có vẻ như nó đã cảm nhận được cái gì,