Chứng kiến cái kia một vòng màu tím sậm thời điểm, Trạm Dực lông mày cau lại: "Hủy diệt chi lực?"
Đôi mắt của hắn đột nhiên sáng lên, nguyên bản đấu ra tay chưởng bỗng nhiên nắm chặt, hóa vì nắm đấm, trầm thấp Long ngâm âm thanh vang vọng, sau đầu tóc dài tung bay, một quyền chính diện oanh ra.
Uông Thiên Vũ đầu vai cùng nắm đấm của hắn lập tức đụng vào nhau, toàn bộ bầu trời đều run rẩy một lát.
Trạm Dực lơ lửng ở phía xa thành viên nhưng bất động, Uông Thiên Vũ lại trọn vẹn bay rớt ra ngoài vài trăm mét, mới miễn cưỡng ổn định thân thể, toàn bộ bả vai kịch liệt run rẩy, đại lượng màu lam vầng sáng giống như một loại nước gợn tuôn hướng đầu vai, có thể trên vai của hắn bám vào một tầng màu vàng, không ngừng mà xua tán lấy cái kia lam sắc quang mang.
Uông Thiên Vũ lúc này sắc mặt đã trở nên ngưng trọng dị thường, không hề nghi ngờ, hai lần va chạm, hắn đã rơi vào tuyệt đối hạ phong.
Người này, thật không ngờ cường đại? Đúng lúc này, một đoàn óng ánh sáng long lanh màu xanh lá lặng yên không một tiếng động mà hiển hiện tại Uông Thiên Vũ bên cạnh, màu vàng cùng màu xanh lá lẫn nhau giao hòa, lúc này mới lặng yên không một tiếng động mà biến mất.
Một đạo thân ảnh tại Uông Thiên Vũ bên người nổi lên, râu tóc bạc trắng, là Thụ lão.
Lúc này Thụ lão, bộ mặt da thịt tựa như hài nhi bình thường non mịn, thoạt nhìn thần thái sáng láng, ở đâu còn có nửa phần tiêu hao sinh mệnh tinh hoa lúc chán nản.
Hắn lúc này, nhìn xem Hoắc Trạm Dực ánh mắt có chút phức tạp.
"Cùng tiến lên!" Uông Thiên Vũ trầm giọng quát.
Hắn đang chuẩn bị lại xông đi lên, cánh tay lại bị Thụ lão một phát bắt được rồi: "Đừng đánh nữa, không là địch nhân."
"Hả?" Uông Thiên Vũ liên tiếp chịu thiệt, trong lòng chiến hỏa đang tại hừng hực thiêu đốt, nghe vậy không khỏi kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía Thụ lão.
"Khó trách dạy dỗ đồ đệ đều như vậy điên, ngươi đều lớn tuổi như vậy rồi, cái này lỗ mãng tính cách còn không đổi được. Vị này không là địch nhân, là Vĩnh Hằng Chi Thụ nói." Thụ lão tức giận mà nói.
Bị hắn trào phúng một câu, vốn Uông Thiên Vũ trong lòng đang lửa giận dâng lên, nhưng nghe xong Thụ lão nói đây Vĩnh Hằng Chi Thụ nói, lửa giận lập tức tiêu tán hơn phân nửa: "Vĩnh Hằng Chi Thụ? Nhận thức hắn?"
Thụ lão nói: "Cái này ta cũng không biết, Vĩnh Hằng Chi Thụ chẳng qua là truyền âm cho ta, nói cho ta biết vị này không là địch nhân, hắn nguyện ý lưu lại, tự nhiên có thể lưu lại, nguyện ý ly khai cũng có thể tùy thời ly khai, sẽ không uy hiếp được học viện an toàn. Hắn muốn làm cái gì, tùy ý hắn đi làm là được, không cần để ý tới."
"Thế nhưng. . ." Uông Thiên Vũ xem một chút Đường Nhạc, thực lực của người này cường đại như thế, vạn nhất có chút đối phó sao. . .
"Ngươi không tin Vĩnh Hằng Chi Thụ phán đoán sao?" Thụ lão trầm giọng nói.
Hắn làm làm sinh mệnh học phái người cầm lái, đồng thời cũng là Vĩnh Hằng Chi Thụ người phát ngôn, tại học viện địa vị cao cả. Tại sự tình khác bên trên hắn có lẽ sẽ có tâm tư khác, còn có quan Vĩnh Hằng Chi Thụ sự tình, hắn tuyệt sẽ không có nửa điểm qua loa.
Uông Thiên Vũ lông mày nhíu chặt, xem một chút Thụ lão, lại nhìn Trạm Dực một chút đúng là vẫn còn buông xuống cánh tay, hướng Trạm Dực gật đầu.
Thụ lão chuyển hướng Trạm Dực, mỉm cười: "Hoan nghênh đi vào Sử Lai Khắc Học Viện."
Trạm Dực cũng có chút há miệng thăm hỏi: "Người nói Vĩnh Hằng Chi Thụ, là cái này gốc đại thụ sao? Nó nhận thức ta?"
Thụ lão nói: "Ta đây không rõ ràng lắm, chẳng qua là Vĩnh Hằng Chi Thụ nói cho ta biết, người không là địch nhân, có thể tự do tại chúng ta Sử Lai Khắc Học Viện trong khu vực hoạt động. Sẽ không còn có người quấy rầy người. Người muốn lúc rời đi, cũng có thể tự động ly khai."
"Cái kia vậy cảm ơn rồi."
Hắn hướng Uông Thiên Vũ cùng Thụ lão gật đầu, sau đó lặng yên không một tiếng động mà biến mất.
.......................
Sáng sớm
- Cốc! Cốc! Cốc!
Tiếng cửa phòng vang lên khiến cho Thiên Hàn đang chằn trọc nằm trên giường bực bội mà đi ra mở cửa vẻ mặt chán đời vô cùng. Nhưng khi thấy người kia sắc mặt liền thay đổi mỉm cười vui vẻ nói
" A Ly "
" Sao vậy? Nhàm chán quá sao? " Lạc Ly dựa vào cánh cửa mỉm cười nói
" Ừ, sắp chán chết rồi hết đi học rồi tu luyện thật sự không có gì vui cả " Thiên Hàn đi lại chỗ của Lạc Ly, ôm lấy cậu ta, đầu cậu tựa lên vai nàng dụi dụi vài cái như một con mèo nhỏ.
L
ạc Ly nhìn con người vô lại đang ôm mình, đồ con nít ranh chỉ biết ăn đậu hũ là giỏi. Lạc Ly khẽ cười, đẩy đẩy Thiên Hàn ra khỏi người mình.
" Buông ra, sắp nghẹn thở rồi "
" Không buông " Thiên Hàn thậm chí còn không buông ra mà còn ôm chặt hơn khẽ thổi vài hơi vào mang tai của nàng
" Đừng đùa nữa tôi đến đây có đồ đưa cậu đây " Lần này Lạc Ly thật sự là dùng sức đẩy cậu ta ra rồi tam hoàn làm sao thắng tứ hoàn đây. Đáng lẽ nàng sẽ để cho cậu ta ôm lâu thêm 1 chút nhưng cậu ta làm nàng ớn lạnh quá đi
Thiên Hàn cũng không đùa giỡn ăn đậu hũ con nhà người ta nữa, lỡ nhây xong A Ly thẹn quá thành giận thì khổ. Cậu né sang một bên, nhường đường cho Lạc Ly bước vào phòng. Lạc Ly cũng không ngại, xem đây như phòng mình, cô thản nhiên bước vào sau đó ngồi trên giường. Thiên Hàn cũng đi theo nàng, cậu nằm kế bên Lạc Ly, đầu gác lên đùi đùi
"Một ngày cậu không thể đoàng hoàng với tôi được sao Thiên Hàn" Lạc Ly bất đắc dĩ nói mặc dù là trách cứ như vậy nhưng là nàng vẫn để cho hắn ta gối đầu lên nằm. Con trai kiểu gì mà có mái tóc thật sự là rất mềm mại. Cứ như Võ Hồn của mình vậy
"Cậu nói đến đây có việc mà" Cậu không cựa quậy nữa, nằm ngoan ngoãn ngước lên nhìn A Ly. Cậu sợ rằng cậu mà nhúc nhích một xíu thôi là cái tay đặt ở ngay hông cậu cũng sẽ động. Cậu không muốn bị nhéo đâu, đau lắm.
" Thấy cậu quyết định chọn đoán tạo làm nghề phụ nên tôi dem đến cho cậu cuốn sách này " Thấy Cậu nằm yên thì Lạc Ly bỏ tay ra khỏi hông cậu ta sau đó cầm vài lọn tóc của cậu ta chơi đùa.
Cậu ghe thế thì ngồi dậy bất ngờ mém nữa đầu cậu đụng dính cằm của Lạc Ly rồi. Lạc Ly bực mình mà nhéo hông cậu ta 360°, khỏi nói, nghe là cũng biết nó đau cỡ nào rồi. Cậu tưởng chừng như miếng thịt trong tay A Ly sắp đứt đến nơi, cậu la oai oái đầu hàng xin tha nàng mới buông ra. Cậu đau khổ xoa xoa hông của mình, thật đau quá đi. Tuy là đau khổ nhưng cậu vẫn cầm lấy cuốn sách với tựa đề là《 Cơ Sở Đoán Tạo Sơ Cấp 》
" Cuốn sách này là lấy cho tớ sao? "
" Ừ "
Thời gian bất tri bất giác mà đi tới, Tinh Thần Lực cậu mạnh mẽ, đọc sách tốc độ tự nhiên rất nhanh.
Cậu một bên nhìn xem, một vừa lầm bầm lầu bầu nói: "Ài, đáng tiếc chỉ có thể trước dùng thỏi sắt bình thường luyện tập. Đối với thỏi sắt bình thường năng lượng biến hóa cảm ứng khẳng định không có đối với kim loại hiếm cái loại năng lượng này biến hóa cảm ứng mạnh mẽ, thật sự là làm nhiều công ít a!"
"Cái kia cũng không nhất định. Có thể đem sắt thường rèn thành Thần Khí đấy, mới thật sự là thần tượng." Một thanh âm đột ngột mà vang lên, sợ tới mức Thiên Hàn lập tức nhảy dựng lên.
Cậu trở lại nhìn lên, phát hiện mình sau lưng không biết lúc nào vậy mà thêm một người, màu lam tóc dài, màu trắng âu phục, ôn hòa mà mỉm cười.
Thiên Hàn không khỏi sững sờ, cái kia anh tuấn vô cùng khuôn mặt, tóc dài màu lam, màu trắng âu phục, không không cho người ta hai mắt tỏa sáng cảm giác. Càng quan trọng hơn là, nụ cười của hắn đã thân thiết lại ấm áp. Cậu liền hưng phấn hô lên
" Papa! "
" Ân! "
Đó còn không phải là Hoắc Trạm Dực papa siêu cấp đỉnh cao của cậu sao. Thiên Hàn nghi hoặc nói
" papa người mới vừa nói, có thể đem sắt thường rèn tạo thành thần khí, mới thật sự là thần tượng. Đây là ý gì a? Chẳng lẽ nói thỏi sắt bình thường cũng có thể bị rèn đúc thành thần khí? Cái này sao có thể? Còn có, người biết rèn đúc?" Thiên Hàn quả thật là chưa từng tiếp xúc với Đoán Tạo bao giờ kiếp trước đều không có lần này
Trạm Dực khẽ gật đầu cầm lấy Đoán Tạo chùy cảm giác quen thuộc lại ùa về. Hắn xoa đầu Thiên Hàn nói " Ta biết chít ít để ta làm thử cho con xem"
Ừ thì biết chút ít khi chút ít của hắn là đạt đến ngưỡng bận cấp độ Thần Tượng Đoán Tạo Sư người duy nhất trên Đại Lục có thể rèn ra Thiên Đoán bảy loại hợp kim có linh
Thỏi sắt nung khô muốn so kim loại hiếm nung khô nhanh hơn nhiều, cũng không lâu lắm, thỏi sắt liền chậm rãi theo rèn đúc giữa đài bay lên, đã bị đốt đến đỏ bừng. Trạm Dực hơi