" Trạm Dực sao con lại dẫn Thiên Hàn đến Thất Huyền Tông " Quân Ly khẽ nhíu mày hỏi. Để coi Thiên Hàn đã lập kỷ lục mới cho Tông Môn rồi đó người trẻ tuổi nhất vào được Thất Huyền Tông 3 tuổi
" Con dẫn Thiên Hàn đến đây vì muốn cho thằng bé một chỗ luyện tập tốt "
Y Lai Khắc Tư ngạc nhiên sau đó liền nhìn Thiên Hàn sau đó nhìn Trạm Dực có chút khó khăn cất giọng hỏi
" Đừng nói là Thiên Hàn đã thức tỉnh Võ Hồn rồi nha! "
" Đúng vậy! "
Cả ba vô cùng ngạc nhiên nhìn Thiên Hàn, thức tỉnh Võ Hồn khi 3 tuổi có nghĩa là thiên phú rất tốt có thể nói là siêu nghịch thiên hơn nữa thức tỉnh Võ Hồn lúc 3 tuổi chỉ có Đường Vũ Đồng mới làm được ngay cả Vũ Hạo, bọn họ tất nhiên là trừ Y Lai Khắc Tư ra đều là thức tỉnh Võ Hồn lúc 6 tuổi. Đúng là cháu của Tiểu Vũ Đồng có khác
" Võ Hồn là gì? "
Mặc Liên nhướng mày thích thú nhìn Trạm Dực hỏi, hân trong lòng thầm phán đoán sẽ là Võ Hồn nào dù sao ba mẹ của nhóc con Thiên Hàn thiên phú vô cùng nghịch thiên
" Song sinh Lam Ngân Thảo "
"..........."
Ba người hoàn toàn đơ người không biết nên nói cái gì cho hợp với tình huống bây giờ. Song sinh Lam Ngân Thảo giỡn hả trời. Trên đời này sao lại có người sở hữu song sinh Võ Hồn giống nhau như vậy chứ
" Được rồi con bế Thiên Hàn đi tập luyện, mọi người cứ tự nhiên "
Trạm Dực mỉm cười xoay người bước lại chỗ của Thiên Hàn đang ngoan ngoãn mà ăn táo. Tổng cộng là ăn hết 5 trái táo, Trạm Dực khóe môi câu lên một nụ cười đúng là con của mình có khác. Táo này có phải là táo bình thường đâu. Mỗi một năm nó chỉ ra có mười quả mà thôi, chứa rất nhiều chất dinh dưỡng rất bổ ích cho cơ thể, một Hồn Sư chỉ cần ăn 1 trái là no nửa ngày rồi vậy mà Thiên Hàn ăn tận 5 trái. Bất quá Thất Huyền Tông của hắn cây táo này trồng trên tận nghìn cây nên mỗi năm đều có táo ăn thậm chí là dư luôn đó chứ
Hắn mỉm cười bế lấy Thiên Hàn lên mỉm cười nói " Thiên Hàn, chúng ta đi luyện tập có chịu hay không? "
" Dạ, vâng "
Cả ba nhìn bóng lưng của Trạm Dực bế Thiên Hàn rời đi mà không khởi đồng loạt thở dài một hơi. Dù là quên sạch ký ức về Hoàng Bắc Nguyệt nhưng lại đặt cái tên dành cho con mình hoàn toàn liên quan đến vợ không liên quan đến mình một chút nào. Quân Ly chống càm hỏi
" Hai người nói xem chừng nào Trạm Dực và Bắc Nguyệt mới gặp nhau trên bốn hành tinh có hơn tỷ người đó đây? "
" Có lẽ là không xa đi khoảng 3 năm nữa " Y Lai Khắc Tư trầm ngâm đoán dự đoán của ông hoàn toàn không sai một chút nào đâu
" Haiz....số phận trớ trêu thật "
Mặc Liên thở dài một hơi đôi uyên ương kia đã cùng nhau trải qua vô vàn khó khăn và thử thách, hơn nữa còn niếm trải biết bao tư vị đau khổ của tình yêu nhưng cuối cùng bọn họ vẫn vì số phận của mình, cũng vì thân phận của mình mà không thể nào ở bên nhau. Một kẻ là thống lĩnh nhân loại chống lại Hồn Thú tấn công, một kẻ là thống lĩnh Hồn Thú tấn công con người. Đúng là ngược tâm con dân mà, nó thật chông gai, còn chông gai hơn con đường truy thê của Tiểu Vũ Hạo nữa
" Papa, táo đó thật là ngon có nhiều chất dinh dưỡng thật " Thiên Hàn ở trong lòng của hắn thích thú mỉm cười nói
Trạm Dực nói " Vậy sao? Vậy ngày nào papa cũng mang táo cho con ăn a! "
" hì hì....papa là tốt nhất "
Thiên Hàn mỉm cười ánh mắt tò mò nhìn xunh quanh. Ánh mắt khẽ nhìn lại ở trên người của một vị tỷ tỷ xinh đẹp đăng đi đến chỗ của papa của mình. Đường Lăng Tuyết mỉm cười chào hỏi
" Tông chủ lâu rồi không gặp ngài "
Hắn cười cười nói " Gọi tớ là Trạm Dực là được rồi "
Đường Lăng Tuyết mỉm cười sau 1 vạn năm không trở về Thất Huyền Tông một lần nào nhưng hôm nay cuối cùng Tông Chủ cũng về. Giờ nàng mới chú ý đến cậu bé vô cùng dễ thương có phần tuấn mỹ được bế trên tay của Trạm Dực mà ngẩn cả ta. Sau đó mỉm cười trêu chọc nói " Đây là con trai của Tông Chủ sao? Dễ thương thật không biết ai lại đi lấy một người lạnh lùng như cậu nhỉ? "
" Lăng Tuyết bây giờ cậu là một trưởng lão của Thất Huyền Tông đừng có đùa như vậy nữa " Trạm Dực khẽ cau mày lại tưởng lão của Thất Huyền Tông tổng cộng có 12 cái ghế. Trong đó Y Lai Khắc Tư, Quân Ly, Mặc Liên và Đường Lăng Tuyết đã chiếm hết bốn cái ghế rồi còn tám cái ghế còn lại đều là người quen không
" Trưởng lão thì đã làm sao chứ, bọn tớ đang chán đến tớ này " Đường Lăng Tuyết biểu môi dù gì nàng cũng đã cấp 99 rồi còn lại, đi qua đi lại trong Tông Môn cũng rất chán dù cho Tông Môn có cảnh đẹp đến đâu đi nữa thì suốt 1 vạn năm qua nàng ngắm đã chán lắm rồi dù không ngắm cảnh thì nàng hoàn toàn không biết làm gì cả
Trạm Dực trầm ngâm một tiếng, Đường Lăng Tuyết nói đúng các trưởng lão đều ở trong Tông Môn hoàn toàn không đi đâu nên hoàn toàn không biết thế giới ngoài kia ra làm sao. Có lẽ mình nên thêm một quy tắc nữa rồi " Lăng Tuyết truyền lệnh của tớ xuống tất cả mọi người và các trưởng lão từ nay về sau mọi người có thể tùy ý rời khỏi Tông Môn đi đến sáu hành tinh khác lịch lãm nhưng không được gây sự, sát sinh,