Bên ngoài Hang động bí cảnh, một năm tên lão giả đều đang tập trung nhìn về phía cửa hang động, cách bọn họ không xa chính là vị trưởng lão đi cùng với Kim Huyền Ngọc cũng đang nhìn về phía cửa của bí cảnh này.
Mọi việc xảy ra trong bí cảnh nghe thì có vẻ nhanh nhưng thời gian đã trôi qua hơn nửa ngày rồi, tất nhiên việc các đệ tử cùng thiếu chủ Thanh Huyền Tông đều chết đi đã bị cao tầng của Thanh Huyền Tông biết được khi ngọc bài của bọn họ toàn diện vở nát.
Điều này khiến cho tất cả cao tầng từ Tông chủ đến các trưởng lão của Thanh Huyền Tông đều cấp tốc chạy đến bí cảnh này.
Giận giữ nhất không ai khác chính là Thanh Chấn Tông chủ của Thanh Huyền Tông và cũng là phụ thân của Thanh Lưu, cả đám bọn họ cũng muốn xong vào nhưng lại chẳng thể làm gì với cái cấm chế được bao phủ trên cánh cửa này.
“Két…két…”Đúng lúc này cánh cửa bất động đột nhiên từ từ mở ra.
Trong ánh mắt chăm chú của mấy lão già này, thân ảnh một nam ba nữ liền xuất hiện trước mặt họ.
“Oa nha, tiếp đón bổn đại gia long trọng như vậy sao?!”Lục Dạ nhìn năm bốn khuôn mặt mới xuất hiện này trừ tên Đại trưởng lão của Thanh Huyền Tông và ông lão đi cùng với Kim Huyền Ngọc.
Bốn tên này đứng cùng một chỗ với tên Đại trưởng lão Thanh Huyền Tông, ba tên thì có tu vi từ Ngọc Tiên Sơ kỳ đến Trung Kỳ, tên Đại trưởng lão thì có tu vi Ngọc Tiên Hậu Kỳ, trước mặt đám người là một tên đàn ông trung niên có tu vi Ngọc Tiên Viên Mãn.
Nhìn lướt sơ qua thôi thì Lục Dạ cũng đoán được thân phận của bốn tên kia.
“Lâm lão!”Kim Huyền Ngọc đi ra khỏi bí cảnh liền phi thân lên bay tới bên cạnh tên trưởng lão đi cùng mình.
“Tiểu thư, ngươi không sao chứ!!”
“Không có gì, ngươi không cần phải lo cho ta!”
Hai người trò chuyện như chốn không người khiến cho đám trưởng lão Thanh Huyền Tông cực kì khó chịu nhưng họ cũng không thể làm gì hai người này, thế là cả đám liền quay qua nhìn lấy Lục Dạ, Hoa Vô Tuyết cùng Ngọc nhi.
“Tiểu tử, nói cho bổn tọa biết trong bí cảnh đã xảy ra chuyện gì! Có thể miễn cho ngươi tội chết!”Thanh Chấn đứng trên không dùng tư thái cao thượng mà nhìn lấy Lục Dạ ba người chất vấn.
Con trai của hắn chết đi trong bí cảnh vậy mà ba kẻ này, một tên Đại tiên, một Chân tiên và một tên không có tu vi vậy mà có thể sống sót đi ra khỏi bí cảnh.
Việc này làm hắn cực kì mất mặt và tức giận.
“Nha nha, mới đi ra thôi mà đã nghe tiếng chó sủa rồi.”Khác với mọi người tưởng tượng, Lục Dạ thay thì run rẩy sợ hãi lại đưa tay lên ngoáy ngoáy lỗ tai mình mà nhàm chán nhìn lấy Thanh Chấn.
“Hì hì…”Động tác cùng biểu cảm của hắn khiến cho Ngọc Nhi không kìm được mà cười lên, Hoa Vô Tuyết cùng Kim Huyền Ngọc cũng che miệng cười mỉm.
Lâm lão thấy tiểu thư mình cười như vậy liền bất ngờ vô cùng, nhất thời hắn liền xem trọng Lục Dạ thêm vài phần.
“Tiểu tử ngươi đây là tìm chết!!”Thanh Chấn từ tư thái cao thượng bây giờ liền bị biểu hiện của Lục Dạ làm cho tím cả mặt, đám trưởng lão Thanh Huyền Tông cũng tức giận mà nhìn lấy Lục Dạ, đối với bọn hắn một kẻ không có tu vi như Lục Dạ không khác gì con kiến hôi cả, vậy mà bây giờ con kiến hôi ấy lại dám gọi Tông chủ bọn hắn là chó.
“Lão già, giả bộ quân tử cái gì?! Con trai mình lực lượng không đủ mà chết trong bí cảnh thì giận chó đánh mèo hả??”Lục Dạ không nhìn ánh mắt bừng bừng lửa giận kia mà tiếp tục nói.
“Tiểu tử ngươi muốn chết!!”Lúc này một tên trưởng lão với tu vi Ngọc Tiên Trung Kỳ không nhìn được nữa mà hét lớn lên, lao về phía Lục Dạ, tay phải hắn bao trùm trong tiên lực mà tung một chưởng ngay đầu Lục Dạ.
“Hừ, tiểu bối vô tri….”Thanh Chấn cùng đám trưởng lão đều nghĩ như vậy.
“Tiểu thư có cần lão già ta giúp tiểu tử kia không?”Lâm lão âm thầm truyền âm cho Kim Huyền Ngọc.
“Cứ xem trước đi….hắn không dễ chết thế đâu!!”Kim Huyền Ngọc chỉ bình tĩnh truyền âm lại cho Lâm lão, nàng vẫn còn nhớ thủ đoạn kì dị hắn dùng khi đối phó với đám Hắc Binh Ngọc Tiên tỏng bí cảnh nên không lo lắng mấy.
Lâm lão nghe vậy cũng hơi bất ngờ, hắn đưa mắt nhìn về phía Lục Dạ để xem tiểu tử này sẽ làm gì để đối phó Ngọc Tiên.
“Cái….đây là thứ gì??!”Ngay khi chưởng pháp của tên trưởng lão chỉ còn cách Lục Dạ vài cm thì bất chợt tay hắn như đụng phải một bức tường không thể nào xuyên thủng vậy.
Toàn trường trừ Kim Huyền Ngọc, Hoa Vô Tuyết cùng Ngọc nhi thì đều kinh ngạc nhìn cảnh tượng này.
“Tiểu tử, ngươi rốt cuộc sử dụng tà thuật gì!!”Tên trưởng lão không nhịn được hét lên.
“Bổn đại gia không có nghĩa vụ phải nói cho ngươi biết! Kẻ bại trận thì nên quỳ xuống đi, haha!!”Lục Dạ không trả lời mà chỉ cười lớn, hắn giơ cao chân của mình lên rồi giậm mạnh xuống.
“Ầm!!”
“Răng rắc…”
“Ặc ặc….”
Khói bụi tung bay làm đám ngươi không nhìn rõ được việc gì đã xảy ra, họ chỉ nghe thấy âm thanh xương cốt đứt gãy, chỉ trừ Lâm lão đứng bên cạnh Kim Huyền Ngọc thì đã trừng to mắt lên.
Đến khi khói bụi tản đi, đám người Thanh Huyền Tông liền kinh hãi trừng to mắt.
Chỉ thấy tên trưởng lão Ngọc Tiên Trung Kỳ vừa nãy còn hùng hổ lao lên kia giờ đã như một con chó chết bị Lục Dạ giẫm dưới chân, hắn điên cuồng thổ huyết, hai mắt trắng bệt ngất đi.
Lục Dạ có được Vô Hạn Chú Thuật nên về cơ bản thì hiện giờ nếu không phải cường giả Thái Ất cảnh có thể xé rách không gian, hay là người có Không gian linh căn thì Lục Dạ là vô địch.
Hắn sau khi luyện thành công đệ nhất Luyện Đồng thau sơ kỳ, thân thể trực tiếp nhảy vọt từ Chân Tiên Trung Kỳ đến Kim Tiên Sơ kỳ, bây giờ ngay cả chính Lục Dạ cũng không biết một quyền của mình mạnh đến cở nào, Luyện thể bằng Vô cực cấp công pháp cũng không thể dựa vào cảnh giới mà suy đoán sức mạnh.
“Tiểu tử này quá tà môn, chư vị trưởng lão cùng bổn tọa tiến lên báo thù cho Nhị trưởng lão!!”Thanh Chấn giận giữ nhìn cảnh tượng này, hắn giả vờ chính nghĩa ngôn từ nhìn đám trưởng lão mở miệng nói.
“Báo thù cho Nhị trưởng lão!!”Thanh Chấn cùng Đám trưởng lão Thanh