“Phù!”
“Trình độ này, bổn đại gia phải suy nghĩ có nên đổi nghề thành siêu trộm không đây nữa!”
Lục Dạ vừa tiến vào trong Dạ Linh Châu nhìn lấy 2-3 núi tiên thạch cực phẩm cùng thượng phẩm tỏa ra tiên lực truyền khắp cả Dạ Linh Châu.
Bên cạnh là một núi nhỏ pháp bảo từ Vương cấp đến Tôn Cấp thậm chí Lục Dạ còn thấy hai món đạt đến Đế Cấp.
Tiếp đó là một chồng nhỏ đặt đủ loại kỳ hoa dị thảo, mỗi loại đều khác nhau nên chắc công dụng cũng đa dạng phong phú.
Dù sao thì là bảo khố của một Đế Vương đỉnh tiêm cấp thế lực, tiên dược thần thảo chắc chắn không ít.
“Để đống này qua một bên trước đã!”
Lục Dạ động ý niệm di chuyển toàn bộ đống tiên thạch kia qua một bên, trong Dạ Linh Châu thì Lục Dạ hắn chính là chân thực sáng thế thần.
“Ngươi….ngươi lấy hết luôn hả?”
Thanh Nhã Tâm thất thần đứng một bên nhìn cảnh này, nàng vốn dĩ đang tò mò hắn sẽ làm gì, ai ngờ tên này cứ thế vứt hết toàn bộ bảo khố vào trong Dạ Linh Châu.
Nàng nhìn ngọn núi lớn đầy ấp tiên thạch cùng một đống pháp bảo, kỳ hoa dị quả kia khóe miệng không kiềm được co giật.
Má nó, tên này là công phu gì đây? Rồng ngoặm hả?
“Tất nhiên, đã trộm thì phải sạch sẽ!”
Lục Dạ vô cùng mặt dày khoanh tay nhìn Thanh Nhã Tâm nói khiến nàng lần nữa như nhận biết hắn.
Tên này cho nàng lúc đầu ấn tượng là vô cùng lạnh nhạt, không ngờ hắn cũng có phần vô sỉ như này.
“Này, ngươi chắc biết tác dụng của từng món này chứ? Tới đây giới thiệu cho bổn đại gia đi!”
Lục Dạ phất phất tay kêu gọi Thanh Nhã Tâm, hắn cũng chỉ là dựa theo khí tức của từng món pháp bảo mà lấy đi, chứ tác dụng của từng loại thì hắn hoàn toàn không biết.
Thanh Nhã Tâm nghe vậy cũng tiến đến cho Lục Dạ giới thiệu từng cái.
Cả hai trò chuyện qua lại một hồi Lục Dạ mới biết trong đống này đa phần đều là Tôn Cấp Cực Phẩm pháp bảo, mấy món Tôn Cấp đó Lục Dạ nhìn cũng không nhìn, hiện giờ trong hệ thống bán cũng đều là Tôn Cấp, hắn đạt đến cảnh giới như hiện tại thì Tôn Cấp cũng không đáng để sử dụng nữa.
Trong đống pháp bảo này làm Lục Dạ chú ý nhất không nghi ngờ là hai món Đế Cấp pháp bảo kia.
Thứ nhất là một món Đế Cấp Trung Phẩm-Thanh Nguyền Ấn, theo như Thanh Nhã Tâm nói thì thứ này chính là quốc bảo được truyền qua từng đời Hoàng Đế của Thanh Nguyên Hoàng Triều, nó tác dụng kỳ thực cũng không quá nhiều, ngươi đem theo nó tốc độ tu luyện sẽ tăng lên gấp 5 lần, khi phóng thích thủy hệ vũ kỹ cũng được tăng phúc rất nhiều nhưng chỉ dành cho những người từ Đế Vương cảnh trở xuống.
Lý do vì sao thứ này ở trong bảo khố thì Thanh Nhã Tâm cũng giải thích cho hắn, đó là bởi vì hoàng đế Thanh Vũ Phiên trong người chỉ có hai loại linh căn là lôi cùng phong linh căn, vì vậy Thanh Nguyền Ấn đối với hắn không hề có ích gì.
Lục Dạ hơi suy nghĩ lại chợt nhận ra bên người mình không có ai sở hữu thủy linh căn cả vì vậy liền vứt thứ này qua một bên.
“Tiếp theo là thứ này!”
Lục Dạ để Thanh Nguyền Ấn qua một bên rồi hai mắt chăm chú nhìn món pháp bảo còn lại.
Đó là một thanh trường kiếm xanh thẫm như đại dương bao la, xung quanh nó bao phủ bởi hùng hậu thủy nguyên tố cùng hư ảnh thanh ngư mờ nhạt lượng lờ.
“Đây là Thanh Ngư Kiếm, Đế Cấp Trung Phẩm pháp bảo!”
“Thứ này ta cũng không biết Phụ…..hoàng đế là lấy từ đâu.
Chỉ là dù có được nó, nhưng Thanh Ngư Kiếm có tự thân khí linh của nó vì vậy hoàng đế cũng không thể sử dụng nó khi không được khí linh bên trong công nhận.
Chủ nhân thực sự của Thanh Ngư Kiếm ta cũng không biết là ai!”
Thanh Nhã Tâm đứng bên cạnh Lục Dạ trước tiên cho hắn giải thích, nàng lúc trước đã từng rất nghi ngờ vì sao phụ thân mình có được một món vũ khí như vậy và chủ nhân của nó là ai.
Giờ nghĩ lại ánh mắt dơ bẩn của hắn khiến nàng suy đoán thanh kiếm này cũng không phải dùng thủ đoạn tốt đẹp gì lấy tới.
“Thanh kiếm này…..”
Lục Dạ đưa tay nắm chặt lấy Thanh Ngư Kiếm đang kịch liệt run rẩy phản kháng hắn, nhưng do có Dạ Linh Châu áp chế nên nó chỉ có thể vô lực nằm trong tay Lục Dạ.
Hắn có thể cảm thấy một luồng khí tức rất quen thuộc bên trong Thanh Ngư Kiếm này, tuy có phần hơi khác lạ nhưng Lục Dạ có thể chắc nó giống đến 8 phần khí tức của Chu Hải Yên!
Trong đầu Lục Dạ hiện giờ là ngàn vạn câu hỏi không biết vì sao thứ ẩn chứa khí tức giống Chu Hải Yên lại trong bảo khố của Thanh Nguyên Hoàng Triều.
Hơi nghi hoặc qua đi hắn liền để lại Thanh Ngư Kiếm qua một góc.
Ánh mắt Lục Dạ đảo nhanh qua đám pháp bảo còn lại thì chợt dừng lại trên một thứ, đó là một tấm cổ thư có phần rách nát.
Lục Dạ lập tức cầm lên tấm cổ thư kia, thứ này lúc nãy hắn chỉ là vơ đại một lượt.
Dù sao quy tắc trong truyện là thứ gì càng rách nát càng có thể là thần phẩm mà.
“Đây là!”
Càng coi Lục Dạ hai mắt càng nhiều lại, bởi vì đúng như hắn suy đoán trong tấm cổ thư này ghi lại thứ không hề tầm thường.
“Đây là thứ gì?”
Nhìn thấy Lục Dạ như vậy chăm chú khiến Thanh Nhã Tâm cũng nghi hoặc ngó đầu qua nhìn lấy tấm cổ thư.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn Thanh Nhã Tâm khuôn mặt đã đỏ bừng như trái táo chín.
Bởi vì trong tấm cổ thư nhìn cực kỳ huyền bí kia lại là hình ảnh giao hoan của một đôi nam nữ, dù bên cạnh bức tranh kia còn có vài dòng chữ nhưng vì quá xấu hổ nên Thanh Nhã Tâm đã quay mặt ra chỗ khác không dám nhìn nữa tấm này cổ thư.
“Ngươi…..ngươi biến thái!”
Thanh Nhã Tâm hai tay bịt kín mắt mình, mặt nàng đỏ bừng bừng xấu hổ vô cùng hét lớn.
Nàng không ngờ thứ tên này nhìn chăm chú lại là tranh xuân đồ, quan trọng hơn nữa thứ này là từ bảo khố của hoàng cung lấy tới.
Nhất thời nỗi kinh tởm đối với phụ thân trong nàng lại nâng