Trong Toàn Vũ Trụ rộng lớn, ở một nơi vượt trên Tiên Ma giới vô số lần.
Một thân ảnh tráng hán mang theo khí thế rung động đất trời, hắn ngồi xếp bằng nhắm mắt như đang tu luyện, xung quanh hắn là đấy biến sâu thẩm cả tỷ tỷ mét.
Dù đối mặt với lực ép của nước biển mà chắc ngay cả Thiên Đế có ở đây cũng là khổ nhọc đối kháng thì nam tử tráng hán này lại ung dung nhắm mắt như thường.
“Ai?”
Bất chợt hai mắt nam tử kia liền mở bật mà ra, âm thanh thì thầm của hắn vang lên chấn động cả vùng biển sâu thẩm.
Nếu để ý kĩ sẽ thấy được trên người nam tử này có những đường ấn văn huyền bí lấp lánh ánh sáng xanh thẫm như đại dương.
“Ngài có điều gì cần sao, Cộng Công Tổ Vu?!!”Đúng lúc này hai thân ảnh tráng hán khác lập tức xuất hiện quỳ trước mặt nam tử kia kính cẩn hỏi, bọn hắn sắc mặt hơi nhíu lại vì áp lực nước xung quanh nhưng cũng không có việc gì quá đáng nói.
“Hai ngươi giúp ta kêu gọi những Tổ Vu khác, ta đợi họ ở Thần Điện.
Đây là chuyện vô cùng quan trọng!”Nam tử tráng hán sắc mắt nghiêm túc pha lẫn một tia không thể tin được, hắn hơi bình tĩnh lại như thường nhìn hai tên thuộc hạ nói.
“Vâng!”Hai tên thuộc hạ tráng cự liền nhìn nhau rồi chấp tay gật đầu cung kính sau đó lập tức rời đi thực hiện mệnh lệnh.
Nam tử nhìn hai tên thuộc hạ rời đi mà đứng lên, ánh mắt hắn thâm thúy như đại dương ẩn chứa là sự kinh ngạc cùng cảnh giác.
“Luyện được Tổ Vu Thần Văn giống ta, không biết đây là phúc hay họa nữa…..”
…………
“Ầm! ầm!”
“Rầm…..rầm…..rầm!!”
Trong căn phòng tầng ba dưới lâu đài liên tục vang lên từng tiếng vung quyền ầm vang khiến cả hoàng thành rung chuyển liên tục.
Chỉ thấy Lục Dạ hiện giờ trên người bao phủ bởi một đường ấn văn huyền bí màu xanh thẩm như đại dương, ấn vang lấp lánh ánh sáng tỏa ra khí thế hùng mạnh.
Toàn bộ lực lượng trên người hắn theo ấn văn kia xuất hiện được tăng phúc gấp 2 lần, khiến Lục Dạ nhất thời có được sức mạnh đủ để đè đánh Tam Xoa Hải Vương Thủy.
Đúng vậy, sau một hồi chịu trận với Tam Xoa Hải Vương Thủy, Lục Dạ cuối cùng cũng luyện được Thủy Thần Văn trong bí thuật Tổ Vu Thần Văn.
Bí thuật Tổ Vu Thần Văn này cơ thể càng mạnh thì càng khó luyện ra thần văn, ví dụ cơ thể Lục Dạ nếu đạt tới Đế Giả thì hắn cần phải bị một Dị Thuộc Tính có cảnh giới vượt qua Thiên Đế tấn công thì may ra mới có thể luyện được.
Cực khổ là thế nhưng tác dụng của nó thì khỏi phải bàn, nhân đôi sức mạnh thân thể không có tác dụng phụ! Tuy thời gian kéo dài chỉ có 1 canh giờ nhưng có thể dùng chồng lên nhau, tức nếu Lục Dạ có được hai đường thần văn thì sức mạnh hắn sẽ nhân lên bốn lần.
Và vì để phát tiếc khoảng thời gian ăn hành nãy giờ, Lục Dạ hiện giờ đang bật thần văn full power đánh chết mother con này Dị Thủy.
“Ngươi….”
“Ầm! Ngươi cái gì mà ngươi? Nằm yên chịu đòn cho bổn đại gia!”
“Ngươi…..”
“Ầm!”
“Khốn khiếp….”
“Rầm!”
“Dừng….”
“Ầm!!”
Lục Dạ đánh vung quyền đến nghiện trong âm thanh tức giận của Tam Xoa Hải Vương Thủy, nhưng hắn lại không mấy để tâm mà tiếp tục vung quyền vị vậy không nghe ra một tia nhỏ nhoi xấu hổ cùng ủy khuất trong âm thanh của con này Dị Thủy.
“Ngươi hiếp người quá đáng….hức…..hức…..”
“Hả? Cái mẹ gì?!!”
Lục Dạ khi nghe tiếng nức nở từ dưới thân mình truyền tới mới dừng lại động tác vung quyền, hắn hai mắt mộng bức nhìn xuống thân ảnh mà mình đang đè dưới hạ thân.
Chỉ thấy dưới hạ thân hắn vốn dĩ là Tam Xoa Hải Vương Thủy hình dạng như quái vật hung thần dữ tợn, nhưng giờ dưới thân Lục Dạ lại là một nữ nhân tuyệt sắc, thân thể đẩy đà, mái tóc nàng xanh thẫm như đại dương, hai bên khóe mắt hơi đỏ lấp lánh lệ thủy nhìn cực kỳ để người đau lòng.
“Ực!”
“Ngươi là Dị Thủy?”Lục Dạ một mặt mộng hồ hồ không nọi lên lời, hắn nuốt một ngụm khô khóc nước bọt có chút không thể tin được nhìn nữ nhân tuyệt sắc dưới thân mình.
“Ngươi…..hức……quá đáng…..hức…..ngay cả tên hoàng đế kia….hức…..cũng không như vậy đánh ta…..”
Dưới thân hắn nữ hài không trả lời, nàng ủy khuất xoa xoa hai khóe mắt đỏ bừng tràn đầy nước mắt.
Nàng giọng điệu nứt nở pha lẫn ủy khuất cùng xấu hổ vang lên khiến Lục Dạ nhất thời lúng túng không thôi.
“Đừng khóc nữa a, ta….ta không đánh ngươi nữa là được chứ gì!”Lục Dạ bối rối có phần choáng váng đứng lên, hắn sợ nhất chính là nữ nhân khóc bởi vì hắn hoàn toàn không biết làm sao để dỗ các nàng.
“Vụt!”
Chớp ngay thời cơ Lục Dạ đứng lên, nữ nhân tuyệt sắc hay chính xác hơn là Tam Xoa Hải Vương Thủy kia liền dừng lại tiếng khóc, nàng sắc mặt tức giận cùng xấu hổ bừng bừng lao lên muốn một đòn giết chết tên khốn khiếp đè đánh nàng.
Nhưng khổ thây, nàng lại lựa chọn lao tới một tên sở hữu thần kỹ :))
“A há?”
Nàng chỉ vừa mới lao lên, chưa kiệp chạm tới Lục Dạ thì bánh răng số mệnh đã xoay chuyển, vốn dĩ nàng bản thể Dị Thủy với tu vi Đế Giả giờ này lại….trượt chân!!
“Đệt!”Lục Dạ cũng không khác gì, cảm giác quen thuộc mà hắn chắc chắn không thể nào quên lại ập tới.
Cảm giác đến từ thế giới cùng vận mệnh vĩ đại lực lượng khiến Lục Dạ chỉ có thể phun ra một câu như thế trong lòng.
“Rầm!”
Thân thể nữ nhân lao thẳng tới cứng đờ đè lên người Lục Dạ khiến hắn mất trong tâm ngã ầm xuống mặt đất.
Hai người mắt đối mắt trợn trừng nhìn nhau, khóe môi của cả hai trong khoảng khắc đó liền chạm vào nhau.
Lục Dạ chỉ cảm thấy sự mềm mại ngòt ngào từ khóe môi của nữ hài tuyệt sắc này, nhất thời Lục Dạ liền không kiềm được dũi ra đầu lưỡi của mình chạm vào nàng đôi môi mềm mại.
“Ư….”
Tam Xoa Hải Vương Thủy vốn đang xấu hổ cùng cực trợn mắt nhìn Lục Dạ chợt cảm nhận được chiếc lưỡi tinh quái của hắn chạm vào nàng khóe môi khiến nàng giật mình rên rỉ một tiếng.
“Vụt!”
Lục Dạ rất nhanh liền biết mình đang làm gì, hắn trong lòng chửi má nó khi nhìn thấy ánh mắt căm hận ủy khuất muốn giết người của nữ nhân trước mặt.
Ngay khi hắn cảm thấy được mình không còn bị vĩ lực không chế liền bằng tốc độ thần sầu đẩy