“Bà già?!!”
Lục Dạ hai mắt vốn hơi khép lại do đau đớn nay lại trợn trừng lên không thể tin được nhìn thân ảnh trước mắt mình.
Trước mặt Lục Dạ cùng Chu Hải Yên là một nữ nhân với mái tóc vàng kim, nàng hai mắt màu xanh lục, khuôn mặt đẹp tuyệt mỹ của nàng hoàn toàn không hề thua kém Chu Hải Yên, thậm chí khí chất nàng tỏa ra còn hơn Chu Hải Yên một bực chứ đừng nói đến khí thế uy áp kinh thiên kia.
Nàng ánh mắt quen thuộc đến không thể nào quen thuộc hơn nữa nhìn chăm chú lấy Lục Dạ, hắn biết ánh mắt này, đó là ánh mắt của một người mẹ nhìn lấy nhi tử của mình.
Dù Lục Dạ vốn chỉ là nàng con nuôi, nhưng tình cảm nàng dành cho hắn là không chút nào giả dối.
“Nhóc vẫn là giống như lúc trước, đã bảo là gọi ta mẹ hoặc tỷ tỷ rồi mà!”Nữ nhân kia nhìn Lục Dạ ánh mắt có phần vui mừng cùng một chút khác lạ cảm xúc, nàng hé mở đôi môi nhỏ của mình nói.
Keng, chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ “Gặp lại cố nhân”!!
“Bà già ngươi tại sao….Hực!!”
Lục Dạ trong lòng ngàn vạn câu hỏi thoáng qua, hắn mặc kệ âm thanh thông báo của hệ thống nhìn nữ nhân trước mặt muốn hỏi điều gì đó những chỉ một chút di chuyển như vậy đã khiến Lục Dạ vết thương trên người rách ra.
Hắn đau đớn nhíu mày lại trong khi trên bụng lỗ thủng vẫn dữ tợn chảy ra máu tươi.
“Lục Dạ!!”
“Ta không….sao….hộc!”
Chu Hải Yên lập tức lo lắng nhìn Lục Dạ hô lên một tiếng nhưng hắn lại chẳng quan tâm, ánh mắt hắn vẫn chăm chú nhìn nữ nhân trước mắt này không rời, hắn đã mất nàng……hai lần! lần này hắn không biết điều gì sẽ xảy ra nếu mình rời mắt đi.
“Tiểu Dạ, tiểu tử ngươi vẫn là nghĩ ngơi đi!”Nữ nhân kia nhìn Lục Dạ đưa tay ra bất ngờ xoa lấy hắn mái tóc như thể tỷ tỷ xoa đầu đệ đệ mình vậy, nàng vừa làm vừa nói trong ánh mắt ngơ ngác của Lục Dạ cùng Chu Hải Yên.
“À phải rồi, lần sau phải gọi ta là tỷ tỷ nghe chưa?”
“Tên của tỷ tỷ là Kim Mịch Tước, tiểu Dạ ngươi nhất định không được quên!”
Kim Mịch Tước ánh mắt đầy đều là yêu thương cùng ý cười nhìn lấy Lục Dạ, nàng ánh mắt đảo qua Lục Dạ trên người vết thương rồi chợt nhìn Chu Hải Yên truyền âm nói với nàng điều gì đó khiến sắc mặt Chu Hải Yên lúc đỏ lúc trắng biến ảo liên tục.
“Khoan…..ngươi không được đi……”Lục Dạ lại không để ý Chu Hải Yên trên mặt biến đổi, hắn đưa tay ra hơi thở khó nhọc muốn bắt lấy Kim Mịch Tước bàn tay giữ nàng lại.
“Tiểu Dạ nha, ta cũng rất muốn cùng ngươi trò chuyện nhưng hiện giờ vẫn chưa là lúc!”
Kim Mịch Tước mỉm cười hai mắt nàng hơi rung động đối với Lục Dạ biểu hiện, dù vậy hiện giờ không phải thời điểm để nói cho hắn mọi việc, nàng muốn hắn càng mạnh hơn nữa, mạnh đến nỗi không cần nàng bảo vệ, mạnh đến nỗi khiến nàng không thể rời xa hắn.
Và vì để có thể làm được điều đó thì phải cho hắn mục tiêu.
“Nữ nhân khốn khiếp!! Ngươi lại hủy đi bổn tọa kế hoạch!!”
“Ta Huyết Hồn Thánh Quân nhất định phải giết ngươi!!”
Hắc ảnh hay nên gọi là Huyết Hồn Thánh Quân giận giữ gầm thét, thân thể của hắn đã hoàn toàn khôi phục lại như cũ nhưng sắc mặt trắng bệch cùng khí tức suy yếu đi cực nhiều kia đã chứng tỏ hắn cũng đã gần tắt đèn rồi.
“Nha, muốn giết ta? Vậy thì ngươi phải coi trừng tiểu Dạ nha~”
Kim Mịch Tước vui cười nhìn lấy Huyết Hồn Thánh Quân nói nhưng trong ánh mắt nàng là lãnh ý.
Càng khiến tên Huyết Hồn Thánh Quân kia rùng mình hơn nữa là ánh mắt chứa đầy sát ý trợn trừng của Lục Dạ đang nhìn chằm chằm hắn.
Đối mặt với hai luồng ánh mắt như vậy, dù là một kẻ tàn ác như hắn cũng phải hơi run sợ.
“Nữ nhân khốn khiếp, ngươi cứ chờ đấy!”
Huyết Hồn Thánh Quân biết mình hiện giờ trạng thái hoàn toàn không đủ nữ nhân kinh khủng trước mắt này khởi động huống chi là giết chết nàng, vì vậy hắn liền để lại một câu cảnh cáo rồi liền hóa thành vô tận huyết khí chạy đi.
“Đúng là nhát gan…..”
“Tiểu Dạ, ta phải đi rồi đây! Ngươi nhớ phải mạnh lên thật nhanh đấy!”
Kim Mịch Tước không quay đầu lại mà âm thanh của nàng vẫn rõ ràng truyền đến Lục Dạ bên tai.
“Không…..Hộc!”
Lục Dạ muốn níu lại nữ nhân nhưng chỉ vừa di chuyển thì vết thương trên bụng hắn lại rách ra, dù là sinh chi