Thân ảnh không phát ra một chút sinh cờ nào nhìn rất nhỏ nhắn bị bao phủ bởi một tấm chăn nhỏ, có vẻ chỉ là một tiểu hài tử tầm 11-12 tuổi mà thôi.
“Cộp….cộp…cộp…”Nhìn thấy thân ảnh này, Lục Dạ liền bước nhanh tới ngay bên cạnh mà ngồi xổm xuống, ba cô nàng cũng tò mò không biết hắn định làm gì.
“Đây là tiểu hài tử? Không có bất cứ sinh cơ hay khí tức nào, có vẻ như là không còn sống nữa rồi!”Nhìn thân ảnh nhỏ nhắn bị bao phủ bởi tấm chăn nhỏ kia, Kim Huyền Ngọc dẫn đầu lên tiếng, hai người còn lại cũng gật đầu tán thành.
“Vậy thì chưa chắc đâu…hắc hắc…”
“Phốc…”
Lục Dạ thì lại khác, hắn nhìn thân ảnh nhỏ nhắn kia cười vài tiếng rồi đột nhiên giật tung tấm chăn ra.
“Oa nha!”Theo một tiếng hét có phần kinh hãi, từ trong chiếc chăn thân ảnh của một tiểu nữ hài khuôn mặt thanh tú với mái tóc màu kim cùng đôi mắt lục bích lấp lánh nhưng khi nhìn thấy cái chăn bị sốc lên lại chứa đầy kinh hãi cùng hoảng loạn mà nhìn lấy Lục Dạ đám người.
Hoa Vô Tuyết ba người cũng vô cùng ngạc nhiên, thần thức của họ hoàn toàn không nhận ra sự hiện diện nào cả a, nhưng rõ ràng tiểu nữ hài này vẫn còn sống và đang ở trước mặt họ.
“Ngươi….”
“Không thể nào….”Nhìn thấy khuôn mặt của tiểu nữ hài này nụ cười trên khuôn mặt Lục Dạ bỗng chốc biến mất, đôi mắt hắn bất chợt chợn to lên mà không nói ra lời, bàn tay vô ý thức đưa tới, ngay lúc sắp chạm đến khuôn mặt của tiểu nữ hài thì bất chợt ngừng lại, Lục Dạ lắc lắc đầu rồi thu tay lại.
“Lục Dạ có chuyện gì sao?”Hoa Vô Tuyết lần đầu tiên thấy hắn như vậy liền hơi lo lắng mà hỏi.
“Không có gì….chỉ là tiểu nữ oa này hơi giống một người ta quen mà thôi!”Lục Dạ lúc này đã khôi phục lại tâm tình như bình thường, nhưng nếu để ý kĩ thì có thể thấy được trong mắt hắn lóe lên một tia hoài niệm cùng yêu thương nhưng rất nhanh đã biến mất.
“Người quen?”Lời hắn nói khiến cho ba cô nàng còn đang nghi ngờ nhìn tiểu nữ hài này kinh ngạc vô cùng, tò mò không biết người quen của hắn là ai.
“Tiểu loli, ngươi tên là gì?”Mặc kệ ánh mắt tò mò của ba cô nàng, Lục Dạ đưa mắt nhìn tiểu nữ hài trước mắt, khuôn mặt treo đầy vẻ thú vị mà hỏi.
“Ahh…Người ta mới không phải loli đâu!!”Tuy là không biết loli có nghĩa gì nhưng trực giác lại nói cho cô nó không phải từ ngữ tốt đẹp gì thế là tiểu nữ hài liền trừng mắt nhìn Lục Dạ hét lớn.
Ngay cả hoảng sợ lúc đầu cũng biến mất.
“Vậy sao? Thể thì để bổn đại gia xem thử ngươi có phải hay không nhé!”Lục Dạ nhìn tiểu nữ hài đang tức giận trừng mắt nhìn mình, trong đầu liền lóe lên ý nghĩ tà ác, hắn đưa hai tay lên trước mặt tiểu nữ hai mà nói.
“Biến….biến thái!”Tiểu nữ hài nhìn đôi bàn tay “tội ác” kia mà hoảng sợ dùng hai tay ôm ngực mình la lớn.
“Hắc hắc….”Lục Dạ thì lại ác thú vị cười lớn khiến Hoa Vô Tuyết cùng Kim Huyền Ngọc liếc hắn một cái.
“Ngươi cho ta tránh xa tiểu muội muội này ra!”Hoa Vô Tuyết tiến lên ôm lấy tiểu nữ hài vào lòng mà trừng mắt nhìn Lục Dạ.
Tên này thực quá nguy hiểm a.
“Ai biết được!”Lục Dạ chỉ nhún vai, ánh mắt hắn lướt qua tiểu nữ hài tóc vàng mà cười cười.
“Hừ! Tiểu muội muôi, ngươi tên gì?!”Hoa Vô Tuyết nhìn Lục Dạ hừ nhẹ một cái rồi nhìn tiểu nữ hài trong ngực mình, giọng có phần dịu dàng hỏi.
“Ta…tên của ta là Kim nhi.”Tiểu nữ hài nhìn vị tỷ tỷ trước mặt mình này, lúc đầu nàng còn có phần băng khoan không biết có nên nói không nhưng nhìn tình huống bây giờ thì nói với vị tỷ tỷ này còn hơn là với tên ca ca biến thái kia.
“Kim nhi sao? Vậy tại sao ngươi lại ở trên chiếc thuyền này?
“Ta….ta trà trộm lên chiếc thuyền này, ta chỉ muốn đi ké bọn hắn để đến hành tinh khác mà thôi!”Nghe Hoa Vô Tuyết hỏi, Kim nhi hơi ấp úng trả lời.
“Trà trộm lên thuyền hải tặc, ngươi không sợ bọn hắn bắt sao?”Kim Huyền Ngọc đứng bên cạnh nhìn Kim nhi nghi ngoặc hỏi.
“Bọn hải tặc đó ngu ngốc muốn chết a, ta lẫn trốn ở trên thuyền bọn hắn hơn một tháng rồi nhưng lại chẳng tên nào phát hiện cả, ta cũng nhận ra dù bọn chúng sử dụng thần thức cũng không phát hiện được ta thế nên làm gì phải sợ nha!”Nhắc đến bọn hải tặc Kim nhi liền ưởng bộ ngực nhỏ nhắn của mình nói.
“Ừm, cũng không sai!”Hoa Vô Tuyết nghe tiểu nha đầu nói vậy cũng gật đầu một cái, ngay cả nàng cùng Kim Huyền Ngọc thả thần thức ra cũng không cảm nhận được thì mấy tên hải tặc kia kiếm được mới lạ đấy.
“Vậy muội muốn đến nơi nào, nhà muội ở đâu? Chúng ta có thể giúp muội trở về!”Kim Huyền Ngọc đưa tay vuốt ve mái tóc vàng kim của tiểu nha đầu mà ôn nhu nói.
“Nhà? Ta không có nhà! Ta từ lúc sinh ra đã chỉ có một mình rồi!”Kim nhi nói với giọng bình thản, có vẻ việc này đã quá quen thuộc với cô bé.
“Không có nhà sao….”Lục Dạ hơi lẩm bẩm một tiếng rồi đột nhiên đưa tay xách Kim nhi lên như xách con mèo con vậy.
“Ahh…biến thái người muốn làm gì a!”Kim nhi đột nhiên bị xách lên làm cho hoảng loạn, tay chan ở trên không trung quơ loạn muốn thoát ra.
“Lục Dạ ngươi làm gì thế!”Hành động của hắn khiến cho Hoa Vô Tuyết cùng Kim Huyền Ngọc và Ngọc nhi hơi kinh hãi không lẽ tên này thích tiểu hài tử?!
Nhất thời cả ba nàng cùng dùng ánh mắt như nhìn tên bệnh hoạn mà nhìn lấy Lục Dạ, khiến hắn không dễ chịu chút nào.
“Này này, đừng nhìn bổn đại gia như thế!”
“Bổn đại gia chỉ là đồng cảm với tiểu loli này thôi có được không!”Lục Dạ khó chịu lên tiếng.
“Đồng cảm?!”Lời nói của hắn khiến cho ba cô nàng hai mắt nhìn nhau không hiểu lắm, các nàng dù là Hoa Vô Tuyết đều chỉ mới nhận biết hắn có vài ngày mà đa phần đều là làm chuyện đó :)) nên chẳng biết gì về xuất thân cũng như là quá khứ của hắn cả.
“Đúng vậy, bổn đại gia chưa nói với các ngươi sao? Ta