“Cạch!”Âm thanh cửa mở vang lên, từ bên ngoài Kim Huyền Ngọc mang theo quả trứng to đùng kia vào.
“Oa nha, trứng to quá a, không biết bỏ lên trảo thì có ngon không nữa!~”
“Này này, anh thế nhưng là phải bỏ ra cái giá không nhỏ để mua nó đấy! Chiên ấp la thì uổng lắm, chờ nó nở rồi đem đi kho cũng được!”
Nghe được âm thanh này cả bốn người trong phòng liền quay đầu lại nhìn về phía quả trứng.
Chỉ thấy Hoa Vô Tuyết cùng Ngọc nhi thì đang ngồi trò chuyện với nhau, còn tiểu nha đầu Kim nhi hiện đang ngồi trên đùi Lục Dạ, chiếc tai nghe quen thuộc của hắn cũng đang được đeo trên đầu nàng.
Không biết vì sao nhưng có vẻ tiểu nha đầu này rất thích chiếc tai nghe nên Lục Dạ cũng không keo kiệt cho nàng đeo nó.
Nhưng cũng vì không có chiếc tai nghe nên mái tóc của hắn hơi có phần rối bời rủ xuống.
Trong khi hai người Hoa Vô Tuyết cùng Ngọc nhi vẫn chưa nói gì thì tiểu nha đầu Kim nhi đã một mặt long lanh chỉ vào quả trứng khổng lồ kia, khóe môi còn chảy ra nước dải nói.
Nàng trong mấy ngày nay bị Lục Dạ tẩm bổ không ít đồ ăn, giờ đã trở thành một cái chân chính ăn hàng rồi.
Cả ba cô nàng Hoa Vô Tuyết, Kim Huyền Ngọc cùng Ngọc nhi nghe lời Kim nhi nói liền co giật long mày.
Xin nhờ đây thế nhưng là quả trứng mà Thiên Tôn cũng không phá được a, thế mà tiểu quỷ này lại muốn đem nó đi ốp la!
Qủa trứng có vẻ cũng nghe được lời nói nói của tiểu nha đầu mà hơi run lên.
Đúng lúc này âm thanh của Lục Dạ lại vang lên, hắn cười nói làm cả ba cô nàng cũng hơi thở phào khi nghe câu đầu nhưng đến câu sau thì cả ba nàng đều không nhịn được co giật khuôn mặt nhìn Lục Dạ đang nở nụ cười xấu xa kia, chúng ta nhằm rồi tên này mới là ác quỷ a.
Qủa trứng lúc đầu đã hết run rẩy thì sau khi nghe lời nói của Lục Dạ nó lại kịch liệt run lẩy bẩy, nếu không phải Kim Huyền Ngọc đang dùng Tiên lực giữ lấy nó thì có thể giờ nó đã lăn đi mà chạy trốn rồi.
“Thịt kho sao, nghe thật là ngon a.
Quyết định, nuôi lớn nó xong thịt a!”
“Đúng vậy, đến lúc đó chúng ta chia đôi như thế nào!”
“Đồng ý! Nhưng Lục Dạ ca ngươi phải làm món gì đó ngon ngon cho ta!”
Mặc kệ biểu hiện của quả trứng kia, cả hai tên ác ma một lớn một nhỏ cứ thế trò chuyện qua lại như chốn không người một kế hoạch cực kì tà ác!
“Trả lại cho chúng ta tiểu Kim nhi ngây thơ lúc đầu đây a!!”
Nhìn tình cảnh này cả ba cô nàng đều gầm thét trong lòng.
Rõ ràng lúc đầu Kim nhi rất ngây thơ cùng đáng yêu a, nhưng qua vài ngày bị tên Lục Dạ này đầu độc thì tiểu nha đầu giờ cũng rất xấu bụng a.
Thậm chí có vài lần cả hai người còn bầy kế hoạch trêu chọc Hoa Vô Tuyết khiến nàng đỏ mặt ngựng ngùng rồi dùng lưu ảnh ngọc lưu lại nữa chứ.
Nhìn hai người đang bàn tán về quả trứng kia, cả ba nàng không nhịn được đưa ánh mắt thương hại nhìn về phía quả trứng như muốn nói “Chúc ra đi vui vẻ” vậy.
Qủa trứng thì khổ đến nổi khóc không ra nước mắt a.
Nó dù chưa nở ra nhưng lại cảm thấy thế giới bên ngoài cực độ nguy hiểm.
“Khụ khụ, Lục Dạ đừng đùa nữa! Ngươi mua quả trứng này thì chắc sẽ biết nó là gì mà đúng không?”Cuối cùng vẫn là Kim Huyền Ngọc hơi ho khan mở miệng phá tan kế hoạch của hai tên ác ma này.
Nếu không làm vậy thì chắc quả trứng kia sẽ sợ quá mà tự bạo mất.
Nhất thời ánh mắt của cả ba cô nàng đều tập trung về phía Lục Dạ, ngay cả tiểu nha đầu Kim nhi cũng tò mò.
“Hắc hắc, Tất nhiên là tôi phải biết nó là gì thì mới mua chứ, ta giàu nhưng cũng không có ngu!”
Lục Dạ cười hắc hắc, để tiểu nha đầu qua một bên rồi đứng dậy đi tới gần quả trứng to lớn đang run rẩy kia mà nói.
“Vậy rốt cuộc nó thuộc chủng tộc nào?”Cả ba cô nàng cùng lúc lên tiếng, các nàng thật sự rất tò mò nó là thứ gì vậy mà có thể bình an vô sự trước Thiên Tôn.
“Thứ gì sao? Oa haha, chỉ là một con thỏ mà thôi!”Lục Dạ chỉ mỉm cười nói một cách đầy thần bí rồi thu quả trứng kia vào trong Dạ Linh Châu.
“Thỏ?”
Cả ba cô nàng nghe hắn nói thế liền nghi hoặc suy nghĩ không tìm được đầu mối nào cả.
Theo trí nhớ của bọn họ thì không có loài thỏ yêu thú nào mạnh đến vậy a.
“Được rồi ngươi cũng nên trở về tiếp tục đấu giá đi! Đến khi nó nở thì ngươi sẽ gặp được thôi!”Lục Dạ móc ra một quả đan dược để vào tay Kim Huyền Ngọc rồi trở lại chiếc ghế của mình, hắn rất muốn biết 2 vật phẩm cuối cùng là thứ gì đấy!
“Ư…ừm…”Nghe hắn nõi vậy Kim Huyền Ngọc cũng đành nhịn lại lòng tò mò mà cầm lấy khỏa đan dược bỏ vào một bình ngọc rồi bước ra khỏi căn phòng.
Chằm chằm….
Kim Huyền Ngọc nhịn lại sự tò mò nhưng hai cô nàng cũng tiểu nha đầu Kim nhi thì lại không, cả ba nhìn chằm chằm hắn làm Lục Dạ nổi cả da gà.
“Này, đừng nhìn ta như thế, đến lúc nó nở thì các ngươi sẽ biết thôi!”Lục Dạ cười gượng nhìn ba người nói.
“Ừm!”Cả ba người thấy hắn thần thần bí bí chưa muốn nói thì cũng không ép nữa, cả bốn người lại tập trung ánh mắt về phía Kim Huyền Ngọc đang đứng giữa sàn đấu giá, họ cũng muốn biết hai món cuối là thứ gì
“Tiếp theo là vật phẩm áp chót của buổi đấu giá này, ta đoán nó sẽ làm nhiều người điên cuồng hơn cả vật phẩm cuối cùng này đấy!”Kim Huyền Ngọc lại mở lời với giọng nói thánh thót vang vọng khắp khán phòng, lời nói của nàng khiến tất cả cường giả có mặt ở đầy đều nổi lên sự tò mò.
Chỉ thấy hai tiên nữ lúc nãy lại bưng ra một món đồ được bao phủ trong một tấm vải màu đỏ khác.
“Phực!”
Kim Huyền Ngọc nhẹ nhàng kéo tấm vải mỏng đó xuống để lộ ra bên trong là một đoạn cỏ nhỏ màu xanh lam với các hoa văn thần bí lúc tối lúc sáng hiện lên.
Cây cỏ đó được để trong một chiếc lồng kính.
“Đó là!”Nhìn thấy thứ này không ít người có kiến thức liền đứng lên.
“Chắc mọi người ở đây cũng có vài người biết đây là thứ gì.
Nhưng ta vẫn sẽ giới thiệu một lần để mọi người cùng biết!”
“Đây là Tịnh Hồn Thảo! Một loại tiên dược Tôn cấp cực phẩm, có tác dụng khôi phục linh hồn bị thương nặng của Thiên Tôn và nhiều tác dụng về linh hồn khác! Nó chỉ thua kém Ngũ Đại Thần Thụ-Tịnh Tâm Thụ về khoản trị liệu một chút mà thôi!”
Kim Huyền Ngọc liền bắt đầu nói ra công dụng của nhánh cỏ nhỏ kia, không nghi ngờ gì nghe được