“Két…..”
Lục Dạ đưa tay đặt lên đại môn vàng kim khổng lồ kia mà dùng sức chậm rải đẩy mở nó.
Cánh cửa đại môn mở ra hoàn toàn, Lục Dạ cũng Long Như Nguyệt liền thấy được khung cảnh ở bên trong.
Bên trong tòa cung điện nguy nga là một ngai vàng tỏa ra khí tức tang thương cùng tiếng gầm rú của muôn thú.
Bên cạnh ngai vàng là hai chiếc hộp khác nhau, một cái thì tỏa ra ánh sáng cùng tiếng chuông đông, một cái thì tỏa ra khí tức cổ lão của muôn loài yêu thú cùng tiếng chuông đông như chiếc hộp kia.
Ở ngay trước ngai vàng thì là một chiếc quan tài khá lớn được điêu khác vô số hoa văn về một con thú gì đó nhìn vô cùng dữ tợn, khi nhìn thấy những hình ảnh điêu khắc này Lục Dạ liền hơi co rụt hai mắt bởi hắn nhận ra con thú dữ tợn kia là thứ gì!
“Thời đại mới anh kiệt a~!”Không để Lục Dạ cùng Long Như Nguyệt suy nghĩ nhiều, theo một ánh sáng lóe lên, trên ngai vàng vốn dĩ trống rỗng kia đột nhiên xuất hiện một thân ảnh nam tử khôi ngô cường tráng.
Thân ảnh kia mở ra hai mắt nhắm chặt mà có phần ôn hòa nhìn lấy Lục Dạ cùng Long Như Nguyệt.
Đôi mắt kim sắc cùng đồng tử thẳng đứng nhìn lấy Lục Dạ cùng Long Như Nguyệt mở miệng nói.
“Các ngươi đã đi đến được đây, chắc chắn là yêu nghiệt! Có tư cách nhận lấy truyền thừa của bổn tọa!”
Thân ảnh nam tử tiếp tục nói, hắn phất tay lên, hai chiếc hộp hai bên ngai vàng liền bay về phía Lục Dạ cùng Long Như Nguyệt.
“Trong hai chiếc hộp này đều chứa thứ quý giá nhất mà bổn tọa để giành cho truyền nhân của mình! Các ngươi hãy tự thương lượng mà phân phối, bổn tọa không muốn truyền nhân của mình đấu đá lẫn nhau!!”
Nam tử ôn hòa mở miệng nhưng đến khúc sau thì ngữ khí vô cùng trầm trong không cho bất kì một ý định phản kháng nào.
“Ngài còn sống sao?”Câu hỏi này chính là Long Như Nguyệt đưa ra, nàng cùng Lục Dạ vẫn chưa vội mở ra hai chiếc hộp kia.
“Đây chỉ là ta một đạo nhỏ yếu tàn hồn mà thôi, bổn tọa đã thân hóa cát bụi hàng tuế nguyệt trong đại thánh chiến kia rồi! Nhưng trước khi chết bổn tọa đã để lại tất cả những thứ cho truyền nhân của mình là các ngươi! Mong thế hệ sau có thể bảo vệ an toàn của cả Tiên Ma hai giới!!”Vạn Yêu Thiên Đế mở miệng nói có phần tan thương cùng giận giữ rồi cuối cùng lại là hy vọng.
Long Như Nguyệt được đến câu trả lời liền không hỏi nhiều nữa, thay vì đó Lục Dạ lại tiến lên một bước.
“Ta có thể hỏi ông có gì trong cổ quan tài này sao?”Đặt tay lên chiếc quan tài to lớn kia, Lục Dạ không khách khí chút nào gọi một Thiên Đế là ông….
“…..”
Lời nói của hắn khiến Long Như Nguyệt cũng như tàn hồn của Vạn Yêu Thiên Đế hơi ngẩn ra trong chớp mắt.
“Hahaha, tiểu tử ngươi thật sự rất là thú vị!!”Vạn Yêu Thiên Đế cười lớn nhìn Lục Dạ nói, đã bao lâu rồi hắn mới bị một người khác gọi không khách khí như thế?
Long Như Nguyệt đứng gần kề Lục Dạ cũng không nhịn được hơi nể phục hắn, dù nàng có vô pháp vô thiên thì đối mặt với Thiên Đế vẫn chưa đến mức không sợ gì như Lục Dạ.
“Haha, không tệ! Bổn tọa có thể nói cho ngươi thứ ở trong chiếc quan tài đó thậm chí sánh ngang với truyền thừa của bổn tọa!”
“Nhưng tất nhiên, cơ duyên thì luôn đi với nguy hiểm! Bổn tọa đã thiệt đặt một con thú canh giữ vật kia, nếu tiểu tử ngươi có thể đánh bại nó thì có thể lấy được vật kia! Nhưng hãy cẩn thận, con thú kia dù là Tiên Tôn phải kiên kị!!”
Vạn Yêu Thiên Đế nói lời kinh khủng, thứ có thể sánh ngang với truyền thừa của Thiên Đế thì chắc chắn không đơn giản!!
Nhất thời cả Long Như Nguyệt cũng lên hứng thú mà nhìn lấy cổ quan tài kia.
“Lục Dạ ngươi biết thứ gì bên trong sao??”Nàng nhìn lấy Lục Dạ hỏi, nãy giờ hắn cứ nhìn chằm chằm vào những hình ảnh điêu khắc của một con thú gì đó trên quan tài.
Lục Dạ quay qua nhìn Long Như Nguyệt rồi lại nhìn tàn hồn của Vạn Yêu Thiên Đế, hắn cũng không trả lời câu hỏi của nàng mà chỉ tự thoại đọc lên.
“Tây Hoang có giống thú dáng to như hổ, lông dài hai thước, chân hùm mặt người, đuôi dài một trượng tám thước, nhiễu loạn Tây hoang, tên là Đào Ngột!!”
“Không lẽ, ý ngươi là?!!!”
“Đúng vậy, con thú kia chính là Đào Ngột!!”
Lục Dạ tự thoại khiến Long Như Nguyệt trong nháy mắt liền biết thứ bên trong là gì, dù sao nàng cũng là thiên tài bậc nhất Long tộc, biết về loại hung thú này cũng là bình thường.
“Haha, kiến thức không tệ tiểu tử! Ngươi đoán không sai con thú bị bổn tọa nhốt bên trong đích xác là hậu duệ của Đào Ngột, tuy là huyết mạch đã bị phai mờ qua vô số thế hệ nhưng cũng không phải thứ dễ đối phó! Tu vi của nó cũng không yêu, đạt đến Tiên Vương Viên Mãn, nữa bước Tiên Tôn!!”
Lời nói của Vạn Yêu Thiên Đế khiến Lục Dạ cùng Long Như Nguyệt đồng loạt hít một hơi, chỉ riêng năng lực đến từ huyết mạch của nó là đã vô địch trong cùng cấp rồi, đằng này nó lại tới tận Tiên Vương Viên Mãn, nữa bước Tiên Tôn!
Nhất thời cả hai người lại càng muốn biết thứ gì bên trong cổ quan tài kia mà lại khiến Vạn Yêu Thiên Đế coi trọng như vậy.
“Tiểu tử cùng tiểu nữ oa, bổn tọa việc cần làm đều đã làm, thứ cần nói cũng đều đã nói! Bây giờ việc có mở ra cổ quan tài này, tiếp nhận chung cực khảo hạch hay không là quyền của các ngươi! Hahaha!!”Vạn Yêu Thiên Đế đứng lên nhìn Lục Dạ cùng Long Như Nguyệt cười lớn rồi tan biến đi.
“Giờ sao đây? Có mở cái quan tài kia không??”
Long Như Nguyệt nhìn Lục Dạ hỏi, nếu hắn thực sự quyết định mở quan tài kia thì nàng sẽ cùng hắn đối mặt.
Không biết tại sao nhưng bản năng nói với Long Như Nguyệt thiếu niên trước mặt là ngươi mà nàng không thể thiếu.
“Việc đó tính sau đi! Giờ cùng xem thử truyền thừa của Vạn Yêu Thiên Đế cái đã!”
Lục Dạ cũng không hấp tấp khiêu chiến con hung thú kia, hắn mỉm cười nhìn Long Như Nguyệt nói.
“Ừm!”
Cả hai cùng lúc cầm lấy hai chiếc hộp kia mà chậm rãi mở ra, rất nhanh thứ bên trong liền hiện ra trước mặt họ.
Chiếc hộp trong tay Lục Dạ thì có chứa một thứ nhìn khá giống một nữa của chiếc chuông, còn lại là một đoàn hào quang từng khắc đều đang liên tục thay đổi hình dạng thành