“Oành!!”
“Gah!”
Bất chợt một luồng uy áp nóng rực liền xuất hiện đè nặng lên người Lục Dạ khiến hắn không nhịn được lùi lại một bước, hai chân khụy xuống chỉ còn một chút nữa là chạm đất.
Uy áp kia có vẻ chỉ nhắm vào mỗi Lục Dạ, còn Phượng Uyển Thanh trong ngực hắn thì lại hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
“Nhân loại…..”
Âm thanh hùng hậu có phần thanh thoát, có vẻ là của một nữ nhân vang lên.
“Bùng!!”
Quanh bia mộ khổng lồ kia, vô số hỏa diễm hiện lên đốt cháy cả không gian.
Từ trong đó, hư ảnh của một con Phượng Hoàng xinh đẹp mà cao quý, uy phong nhưng lại vô cùng mỹ lệ liền xuất hiện trước mặt Lục Dạ.
“Tại sao ngươi lại đến được đây!”
“Ngươi muốn nhận được ta truyền thừa sao?!”
Âm thanh thánh thoát đến từ hư ảnh Phượng Hoàng mỹ lệ kia lại mang theo uy áp không thể diễn tả bằng lời.
“Ken két….ken két…..”
Âm thanh xương cốt va chạm vang lên từ trong cơ thể Lục Dạ, tấm lưng giờ đã thấm đẫm mồ hôi lạnh.
Nhưng hai mắt hắn vẫn bình tĩnh nhìn hư ảnh phượng hoàng này.
“Tam Đế Thiên Huyền Biến-Chấp Chưởng Chi Vương!”
“Gah!!”
Lục Dạ gào thét, mái tóc kim sắc vốn không quá dài nay lại hóa một màu trắng bạch, dài đến tận ngang lưng.
Đôi mắt tử sắc thâm uyên, tang thương như nhìn thấu hết mọi truyện trên thế gian này.
Khí thế thống trị tất cả bắn ra bốn phía, yếu ớt đối cứng cùng với uy áp từ phượng hoàng kia.
“Hửm? Bí thuật của ba tên kia?”
“Không ngờ ngươi lại có nó!”
Phượng Tổ bất ngờ nhìn Lục Dạ cùng cảm nhận khí thế mà hắn tỏa ra kinh ngạc nói.
“Ta không thèm truyền thừa của ngươi!”
“Nàng mới là người cần nó!”
Lục Dạ chớp mắt đứng thằng người dậy, hai mắt lạnh lùng nhìn lấy hư ảnh Phượng Tổ rồi chỉ vào Phượng Uyển Thanh trong ngực mình mà nói.
Lời nói của hắn khiến hư ảnh Phượng Tổ ngơ người ra trong giây lát, nhưng rất nhanh nó lại phát ra tiếng cười cùng lời khen thưởng.
“Không tệ, nhân loại tiểu tử!”
“Vậy mà không chím lấy truyền thừa của ta mà lại nhường nó cho tiểu nữ oa kia sao?!”
Hư ảnh Phượng Tổ như cảm nhận được Lục Dạ nói thật liền thu hồi lại uy áp.
“Đây coi như là bồi thường đi…..”Lục Dạ chỉ nhìn Phượng Uyển Thanh bất tỉnh trong ngực mình mà lẩm bẩm.
Phượng Tổ đã thu hồi uy thế thì hắn cũng không ngần ngại gì, giải trừ Chấp Chưởng Chi Vương trạng thái.
“Ta đã đợi ở nơi này vô số tuế nguyệt rồi! Không ngờ đến được nơi này lại là hậu nhân của ta và một nhân loại!”Phượng Tổ âm thanh có phần cảm tán nói.
“Tiểu tử, đêm tiểu nữ oa đó đưa cho ta đi!”Phượng Tổ nhìn trong ngực Lục Dạ, Phượng Uyển Thanh mà nói.
Lục Dạ cũng không ngần ngại gì đưa Phượng Uyển Thanh đến trước mặt hư ảnh Phượng Hoàng này.
Hắn cũng không lo lắng nàng bị điều gì, không nói đến việc Phượng Uyển Thanh là hậu nhân của nàng.
Chỉ là uy thế vừa rồi cũng đủ để giết chết Phượng Uyển Thanh ấy chứ.
“Không tệ, tuổi chưa đến 5000 ngàn mà tu vi đã đạt đến Đại La Hậu Kỳ rồi! Ở một Tiểu Vị Diện như vậy đã là thiên tài yêu nghiệt rồi!”Hư ảnh Phượng Tổ quan sát Phượng Uyển Thanh không tiếc lời khen thưởng.
“Ta cũng không có gì nhiều, đành cho ngươi cơ duyên này vậy!”
“Gáy!!!”
Phượng Tổ gáy lên một tiếng thánh thót, bất chợt từ phía mộ địa kia.
Một giọt huyết dịch lấp lánh, giọt huyết dịch vừa xuất hiện vạn hỏa liền tề bái.
Từ trong giọt huyết dịch nhỏ bé kia lại có thể nghe thấy được tiếng gáy của hàng ngàn con Phượng Hoàng.
“Tiểu tử ngươi tìm một góc khôi phục đi! Ta sẽ giúp tiểu nha đầu này luyện hóa huyết mạch! Quá trình này chắc sẽ tốn không ít thời gian đâu!”Phượng Tổ nhìn Lục Dạ nói khiến hắn hơi bất ngờ, không nghĩ đến nàng lại dễ nói chuyện như vậy.
Hắn gật gật đầu rồi tiến đến một gốc, vận chuyển Bất Diệt Tuyên Cổ Quyết hồi phục các vết bỏng trên cơ thể.
Lục Dạ cũng không cần quá lâu, chỉ sau vài canh giờ cơ thể hắn liền khôi phục lại trạng thái đỉnh phong.
Mở mặt ra nhìn về phía Bia mộ khổng lồ kia thì Phượng Tổ vẫn đang trợ giúp Phượng Uyển Thanh luyện hóa giọt tinh huyết kia.
Phượng Uyển Thanh giờ đang được bao phủ trong một quả cầu lửa khổng lồ khiến Lục Dạ không thể nhìn thấy rõ nàng ở bên trong.
Lục Dạ quan sát một chút rồi liền không