Giữa chiến trường của hai bên thuyền, một thiếu niên bỗng nhiên xuất hiện khiến cho đám hải tặc thất thần.
“Tên…..tiểu tử kia! Ngươi là ai mà dám xuất hiện ở đây?”Tên thuyền trưởng với tu vi cao nhất trong đám hải tặc Tiên Vương Sơ Kỳ hồi thần nhanh nhất, hắn hung tợn nhìn Lục Dạ quát.
Tuy không nhìn thấy Lục Dạ xuất hiện bằng cách nào nhưng hắn có thể cảm nhận được Lục Dạ hoàn toàn không có Tiên Lực, thế nên cũng không sợ.
Lục Dạ lại chẳng thèm chú ý đến tên thuyền trưởng Tiên Vương Sơ Kỳ kia.
Hắn ánh mắt hoàn toàn tập trung vào cô bé nhỏ nhắn trước mắt mình, nói đúng hơn là tập trung vào hai mắt của cô bé ấy.
Đôi mắt to tròn đen tuyền nhưng lại lạnh băng vô cảm, trên khuôn mặt cùng hai cánh tay của cô bé đều là vô số vết sẹo cùng vết bầm tím.
Nếu không có những vết thương kia thì Lục Dạ chắc chắn cô bé dù nhỏ tuổi chỉ tầm 7-8 tuổi những chắc chắn sẽ là một tiểu mỹ nhân.
“Tiểu muội muội, ngươi tên gì?”Lục Dạ ngồi xổm xuống nhẹ nhàng xoa lấy những vết sẹo kia, hắn truyền năng lượng của mình qua cho cô bé kia giúp nàng mau chống khôi phục thì bất ngờ phát hiện năng lượng được Thể Hạt Ngôi Sao của hắn tạo ra vậy mà lại bị bắn ngược không thể chạm đến cô bé này.
“Ta……không có tên!”Cô bé ánh mắt vô cảm khi bị Lục Dạ sờ lấy vết thương trên mặt liền rung động nhưng rất nhanh liền trở lại như cũ, nàng vô cảm lạnh lùng nhìn hắn nói.
“Vậy sao?”Lục Dạ cũng không mấy bất ngờ lên tiếng.
“Vậy ta đặt cho ngươi một cái tên nhé?”Hắn nhìn cô bé hỏi nhưng cô lại chẳng thèm nói gì.
“Ngươi không có họ, ca giờ nuôi ngươi! Liền đặt tên ngươi là Tây Hương Vô Tinh như thế nào?”
“Vô trong vô cảm, Tinh trong Tinh thần!”
Lục Dạ mỉm cười nhìn cô bé nói, lời nói của hắn khiến đôi mắt vô cảm kia của cô hiện lên từng cơn từng cơn sóng gợn.
“Tiểu tử khốn khiếp! Dám làm ngơ bổn tọa!”Tên thuyền trưởng thấy Lục Dạ xem mình như không khí liền gân xanh nổi lên, tuy hắn với tu vi Tiên Vương Sơ Kỳ trong Đại Thiên Giới chẳng có ý nghĩa gì nhưng một tiểu tử không có tu vi thế mà lại dám xem thường hắn.
Tên thưởng trưởng hét lớn lao lên.
Lục Dạ đứng lên xoay người nhìn về phía tên thuyền trưởng đang lao tới kia.
“Tiểu Tinh nhắm mắt lại đi!”Lục Dạ mở miệng nhẹ nhàng nói ánh mắt vẫn đang nhìn tên thuyền trưởng.
Tiểu nha đầu không hiểu vì sao khi nghe lời nói của Lục Dạ hai mắt lại tự động nhắm lại.
“Thuật Thức Phản Chuyển-Hách!”Lục Dạ đưa ra ngón trỏ của mình về phía trước, theo một luồng sáng đỏ chói mắt lóe lên.
“Ầm!!”
“Rầm rầm rầm!!”
Ánh sáng đỏ quét ngang chiếc thuyền hải tặc khiến chiếc thuyền, vô số tên hải tặc trên đó và cả tên thuyền trưởng Tiên Vương Sơ Kỳ đều bị cuống nát thành thịt vụn.
Lần này Lục Dạ chỉ nghiền nát cơ thể của bọn chúng còn Linh hồn của đám hải tặc thì đang hốt hãi chạy trốn.
“Đoạt Thiên Quyết!!”Tất nhiên là Lục Dạ sẽ không để chúng chạy đi dễ dàng như thế, hắn sử dụng Đoạt Thiên Quyết hút lấy trơn trăm linh hồn kia.
Đoạt Thiên Quyết không hổ mang danh đoạt tất cả mọi thứ trong thiên địa, Lục Dạ cũng mới chỉ là nghiên cứu ra khả năng này của nó mà thôi.
Dù sao thì Hồn Tu của hắn thật sự là tăng lên quá chậm.
“Muốn trốn sao? Nằm mơ!!”Lục Dạ cười lạnh, Đoạt Thiên Quyết điên cuồng vận chuyển tạo ra lực hút như hố đen hút hết tất cả linh hồn của đám hải tặc kia, ngay cả tên thuyền trưởng với tu vi Tiên Vương cũng không phản kháng được.
Lục Dạ có thể kháng các đòn tấn công linh hồn nên bọn chúng thật sự là thúc thủ vô sách.
“Phù……Nhiêu đây chắc gần đủ để ta tiến lên Thái Ất Trung Kỳ nhỉ?’Lục Dạ thở ra một hơi cảm nhận Đoạt Thiên Quyết đang vận chuyển luyện hóa linh hồn của đám hải tặc, còn linh hồn của hắn thì đang chậm rãi mạnh lên.
Lục Dạ quay đầu lại thì thấy cô bé kia vẫn còn đang chân chân thật thật nhắm chặt hai mắt mặc kệ những tiếng nổ vang kia.
“Mở mắt ra đi!”Lục Dạ nhìn tiểu nha đầu nhẹ nhàng nói.
Tiểu nha đầu nàng khiến hắn nhớ tới Kim nhi, có vẻ vì vậy nên Lục Dạ mới ôn nhu như thế đối xử nàng.
“Từ giờ ngươi là ta muội muội!”Lục Dạ nhìn tiểu nha đầu tuyên bố.
Tiểu nha đầu vừa mở mắt ra liền nghe thấy lời tuyên bố của Lục Dạ, toàn thân nàng run lên hai mắt không hiểu tại sao lại chảy ra từng giọt lệ.
“Này……ta…..có làm gì đâu? Đừng khóc a!”Lục Dạ thấy vậy liền bối rối, hắn cứ tưởng tiểu nha đầu vì lời hắn nói mà khóc,
“Không phải…..”Tiểu nha đầu vội lấy tay lâu đi hết nước mắt trên mặt, hai mắt trở lại bình thản vô cảm như thường.
“Vị tiểu huynh đệ này, cảm tạ ngươi đã trợ giúp chúng ta!”Lục Dạ còn chưa kiệp nói gì thì một tên béo ăn mặc lấp lánh nhìn cực kì giàu có liền bước ra từ phía sau đám người thương nhân trên chiếc thuyền vàng.
Hắn cười hèn mọn nhìn Lục Dạ cố lấy lòng.
“Con bé kia, mau lại đây! Đừng làm vướng đường công tử!”Tên béo nhìn tiểu nha đầu quát lớn khiến nàng run lên theo bản năng